Trương Nghiêm Chi vốn còn đang nghi ngờ không biết cuối cùng là Triệu Nhạc Thiên có biết ý nghĩa của thanh lâu hay không, nhưng đến khi Triệu Nhạc Thiên lôi kéo hắn hào hứng đi tới trước cửa Hàm Nguyệt lâu, chỉ vào nữ tữ đang đứng trên lầu tươi cười như hoa vẫy tay với hai người họ thì cuối cùng hắn cũng hiểu Triệu Nhạc Thiên đúng là có ý như thế!
Nhạc Thiên nắm tay áo Trương Nghiêm Chi muốn đi vào trong, “Đi!”
Trương Nghiêm Chi đứng yên bất động như núi.
Nhạc Thiên kéo không thấy hắn nhúc nhịch, nghi hoặc quay đầu nhìn hắn, “Sao vậy? Không có tiền à? Không sao, ta bao.”
Trương Nghiêm Chi: …thì ra ban nãy không phải hết tiền, mà là giữ bạc lại chuẩn bị đi dạo thanh lâu.
Nụ cười của Trương Nghiêm Chi sắp không giữ được được, tay áo vẫn còn trong tay Nhạc Thiên, nhíu mày dáng dáp quân tữ nghiêm chỉnh, đôi môi mỏng hé mở, “Quan chức không được chơi kỹ.”
“Ai bảo ngươi chơi kỹ chứ?” Nhạc Thiên cau mày “chậc” một tiếng, “Sao lại suy nghĩ xấu xa như vậy?”
Trương Nghiêm Chi bị ép đi tới cửa thanh lâu lần thứ hai nghẹn lời, “Nếu đã như vậy, vì sao còn muốn vào?”
“Nhìn, nhìn xem có hiểu không? Ta mở mang tầm mắt được chưa!” Nhạc Thiên khẽ giậm chân một cái, mặt hơi đỏ lên.
Trương Nghiêm Chi bỗng nhiên tỉnh ngộ, thường thì hoàng tử chừng mười lăm mười sáu tuổi sẽ phải có cung nữ giúp đỡ khai khiếu.
Triệu Nhạc Thiên là một công chúa tất nhiên không được như vậy, nói vậy thì hẳn là tới hai chục tuổi mà vẫn là một con chim non không biết gì cả, đáng thương thật.
Môi Trương Nghiêm Chi thả lỏng, “Chỉ nhìn thôi?”
Nhạc Thiên nói như đinh chém sắt: “Chỉ nhìn thôi.”
Hai người đồng thời tiến vào Hàm Nguyệt lâu, ánh mắt Nhạc Thiên độc, vừa nhìn cách trang hoàng khí phái đã biết ngay là đẳng cấp của nơi này tuyệt đối không phải là hạng xoàng.
Sau khi bước vào quả nhiên không thấy tối tăm ngột ngạt, mà trái lại tiên nhạc lượn lờ rất có ý vị, các cô nương qua lại thấy có hai vị mỹ nam tử xuất hiện, cũng không nhìn nhiều, mắt cười trông sang rồi lập tức dời đi.
Trương Nghiêm Chi đã lặng lẽ lấy quạt giấy trong tay áo xòe ra che mặt.
Hoa nương vọt xuống, hơi hạ thấp người về phía hai người họ, Trương Nghiêm Chi đã thảm thương không nỡ nhìn quay mặt sang.
Nhạc Thiên nắm tay áo của hắn sợ hắn chạy, nói với hoa nương: “Cho một phòng riêng.”
Hoa nương hạ thấp người đáp lại, hàm răng trắng khẽ mở, dịu dàng hỏi: “Hai vị công tử thích kiểu cô nương nào?”
Nhạc Thiên bụng nói, tui tự mang cô nương, trên mặt lại nở nụ cười xấu xa nói: “Càng xinh đẹp càng tốt, gia đây có tiền.”
Trương Nghiêm Chi “trốn” đằng sau lưng cậu nghe thấy cậu nói chuyện phóng khoàng như thế, không khỏi hơi ho một tiếng, Nhạc Thiên nghiêng đầu cho hắn một cái liếc, rồi nói với Hoa nương: “Chừng năm, sáu người là đủ rồi.”
Trương Nghiêm Chi ho càng lớn tiếng hơn.
“Ho cái gì hho?” Nhạc Thiên mất kiên nhẫn nói, “Đã bảo là ta bao ngươi rồi.”
Trương Nghiêm Chi: …
Hoa nương cũng hơi kinh ngạc, cô nhìn dáng dấp Nhạc Thiên như là nữ giả nam trang, dung mạo tinh xảo quý khí cả người, đoán chừng là đến chơi, thế là cười đáp: “Ta biết rồi, bảo đảm làm nhị vị công tử thoả mãn.” Rồi dẫn hai người lên lầu.
Trương Nghiêm Chi lấy quạt che mặt, bị Triệu Nhạc Thiên kéo đi, trong lòng bắt đầu âm thầm hối hận, hắn dẫn Triệu Nhạc Thiên đi ra ngoài chơi, không phải hắn mới là người làm chủ hay sao? Mà thành ra cứ bị Triệu Nhạc Thiên nắm mũi dẫn đi.
Hàm Nguyệt lâu quả nhiên là nơi cao cấp, hoa nương dẫn hai người đi vào trong một gian lầu các nhỏ, tên là Thượng Nguyệt, bày trí tinh tế nhã nhặn, Nhạc Thiên ngồi xuống nói: “Chỗ này không kém Trương phủ của ngươi bao nhiêu.”
Trương Nghiêm Chi vẫn dùng quạt giấy che mặt như trước, chỉ để lộ ra cặp mắt đào hoa như cười như không, lần thứ hai xác nhận: “Chỉ nhìn, chơi một lát rồi đi.”
“Coi ngươi sợ kìa,” Nhạc Thiên cầm lấy bầu rượu trên bàn rót một chén, khí thế nói, “Có còn là đàn ông hay không?”
Trương Nghiêm Chi bị Triệu Nhạc Thiên còn nữ nhân hơn nữ nhân nói mình không đàn ông, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, cả buổi không nói ra lời.
Nhạc Thiên uống một ngụm rượu, nói: “Ồ, rượu nơi này ngọt này, ngươi uống không?”
Tửu lượng của Trương Nghiêm Chi rất tốt, nhưng vẫn nói: “Không cần.” Ở một nơi như thế này hắn cứ cảm thấy cả người không được tự nhiên, cùng là hòa thượng thanh tâm quả dục hai mươi năm, mà Triệu Nhạc Thiên trông có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Trương Nghiêm Chi thật sự không nhìn thấu Triệu Nhạc Thiên, gần như là hoang mang bối rối.
“Trương Nghiêm Chi ngươi dù gì cũng là dưới một người trên vạn người, sao mà chuyện gì cũng sợ đầu sợ đuôi, đi chơi với ngươi thật là chán.” Nhạc Thiên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, vừa lắc đầu vừa rót thêm một chén nữa, đang giơ lên định uống, nhưng lại Trương Nghiêm Chi giật mất.
Trương Nghiêm Chi buông quạt giấy xuống, uống sạch chén rượu đó ngay trước mặt cậu.
“Thoải mái!” Nhạc Thiên thả like cho hắn, cũng rót thêm một chén nữa cho hắn.
Trương Nghiêm Chi uống chén thứ nhất rồi, thì cũng không bài xích chén thứ hai như vậy nữa, uống cạn rồi nói: “Một lát nữa người ngàn vạn lần đừng xằng bậy nếu như để cho người ngoài biết…”
Nhạc Thiên không nhịn được vung tay lên, “Không có đó, nếu như ngươi thấy lo thật, thì trói ta lại, được chưa?”
Trương Nghiêm Chi ngậm miệng không nói.
Khi ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn thì Trương Nghiêm Chi lại mở quạt giấy ra che mặt, Nhạc Thiên lườm hắn, hừm một tiếng, nói: “Kiểu cách.”
Lần này thì Trương Nghiêm Chi mặc kệ cậu nói thế nào, cũng sẽ không buông quạt xuống.
Hoa nương dẫn năm cô nương đến, các cô nương có người ôm đàn, có người cầm tiêu, còn có người ôm tỳ bà, hoa nương mỉm cười nói: “Hàm Nguyệt lâu là thanh quan quán, các cô nương có tài năng riêng của mình, kính xin công tử giám thưởng.”
Trương Nghiêm Chi thở phào nhẹ nhõm, Nhạc Thiên cũng không đòi hỏi gì thêm, vui vẻ nói: “Được thôi, cùng biểu diễn đi.” Rồi kêu thêm một bàn rượu và đồ ăn.
Các vị cô nương trong phòng tản ra theo hình cung, mỗi người lắp xong nhạc cụ rồi thì bắt đầu thổi tiêu đàn hát, còn hai người không mang nhạc cụ, một người nhảy múa một người viết chữ.
Nhạc Thiên uống một ngụm rượu, kéo tay áo Trương Nghiêm Chi, Trương Nghiêm Chi hơi cúi người.
Một hơi thở nóng ấm mang theo mùi rượu phả vào bên tai hắn, thổi đến mức tai hắn hơi ngứa, “Ngươi nói xem hai chúng ta thế này có thể coi là danh sĩ phong lưu không?”
Trương Nghiêm Chi dở khóc dở cười, “Tiểu công tử vui là được.”
Các cô nương đúng là có chút tài nghệ, tấu một khúc thôi mà dư âm còn văng vẳng bên tai.
Cô nương viết chữ mang chữ đến trình, Nhạc Thiên nhìn thoáng qua khen đẹp, lại đưa sang cho Trương Nghiêm Chi nhìn, đôi mắt như đuốc lộ ra ngoài quạt của Trương Nghiêm Chi đảo qua, hơi giật mình, “Đoàn Tri Phóng là gì của ngươi?”
Cô nương kia cũng sững sờ, hơi hạ thấp người, mặt lộ vẻ ưu sầu, “Đoàn tiên sinh là thúc phụ của tiểu nữ.”
Hậu nhân của danh môn lại lưu lạc đến bước này, môi cười Trương Nghiêm Chi mím chặt.
“Ngươi quen?” Nhạc Thiên cũng che miệng nhẹ giọng hỏi.
Trương Nghiêm Chi ghé đến gần, hạ thấp giọng nói: “Thư họa của thúc phụ cô ta không tầm thường.”
“Vậy chuộc thân cho cô ta?” Nhạc Thiên hỏi tiếp.
Trương Nghiêm Chi đáp: “Đợi ta điều tra rõ tình huống rồi nói sau.”
Hai người ghé vào nhau xì xầm nói chuyện, các cô nương hai mặt nhìn nhau, cứ như đang bị xem nhẹ.
Nhạc Thiên ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng lên nói: “Được lắm, một khúc nữa đi.”
Nhạc Thiên cùng ngồi trên một cái giường mềm với Trương Nghiêm Chi, cứ nghe rồi lại nghe đến từ từ đổ người sang phía Trương Nghiêm Chi.
Trương Nghiêm Chi một tay cầm quạt, một tay vịn người cậu, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Hơi choáng.” Trên khuôn