Điểm tốt của phòng suite là cho người ta cảm giác riêng tư rất an tâm.
Ban đầu Nhạc Thiên còn giả vờ giả vịt làm bộ như không chịu đâu, sau đó thì nhờ vào thất thần mà bộc lộ bản tính hẳn ra.
Phương Chẩm Lưu rất thích thấy dáng vẻ thành thật đó của Doãn Nhạc Thiên, vẫn luôn không ngừng khen Doãn Nhạc Thiên giỏi quá, không hề keo kiệt buông vô số lời yêu.
Sự nhiệt tình của thiếu niên là khi ngôn ngữ và hành động như một.
Hai người gần như là đảo hết khắp các nơi có thể nằm được trong phòng suite.
Điều làm cho Nhạc Thiên càng vui hơn nữa là phòng mà Phương Chẩm Lưu đặt còn có một cái bể bơi bằng kính lộ thiên.
Lúc Phương Chẩm Lưu ôm cậu đã mềm nhủn cả người đi ra, Nhạc Thiên vừa nhìn thấy bể bơi màu lam đậm thì cả choáng váng cả người, đây là tầng cao nhất, mắt nhìn thoáng một vòng là nhà nhà lên đèn, đèn treo bên trần hồ bơi tỏa ánh sáng dịu dàng xuống mặt nước.
Nước ấm, Phương Chẩm Lưu bế Doãn Nhạc Thiên hãy còn đang sửng sốt chậm rãi đi bước xuống, tiếp xúc với nước rồi Nhạc Thiên mới lấy lại tinh thần, “Mấy giờ rồi? Nên về căn cứ thôi.”
“Chờ một lát nữa,” Phương Chẩm Lưu ôm ghé đến bên thành hồ bơi, “Phong cảnh ở đây rất đẹp.”
Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, nước ấm không quá ngực cậu.
Cậu víu vào thành hồ, cả thành phố gần như hiển hiện trước mắt, không khỏi ngẩn ngơ.
Phương Chẩm Lưu len lén ôm chầm lấy cậu từ đằng sau lưng, nương vào thế nước đắc thủ.
“Cậu…” Nhạc Thiên chỉ kịp hơi nhíu mày, ngay cả lời kháng nghị còn chưa nói ra, thì cơ thể đã đầu hàng trước kh0ái cảm quen thuộc, mười ngón tay siết lấy thành hồ, cả người dập dìu theo sóng nước trong hồ.
Trên đỉnh đầu là ánh sáng chói chang cao ngất, sau lưng là cậu thiếu niên đẹp trai dịu dàng, cả phố thị phồn hoa phơi bày trước mắt.
Phương Chẩm Lưu ôm Doãn Nhạc Thiên, nắm cằm cậu xoay mặt cậu lại, triền miên cùng cậu trao môi hôn.
Nhạc Thiên chợt sinh ra một loại cảm giác trụy lạc như ngợp trong vàng son.
Sóng nước cuồn cuộn hết đợt này đến đợt khác, hai tay Nhạc Thiên quàng lên phía sau cổ Phương Chẩm Lưu, ngoại trừ khe khẽ r3n rỉ ra đã không thể làm gì được nữa.
Với bể bơi play lần này, Nhạc Thiên bày tỏ mình hài lòng muốn xỉu luôn, trên khuôn mặt đỏ ửng đầy nước mắt.
Phương Chẩm Lưu hôn hết nước mắt trên mặt cậu, thấp giọng hỏi: “Ông xã có giỏi không nào?”
Nhạc Thiên mơ màng đáp lại một chữ “giỏi”.
Phương Chẩm Lưu thấy cậu bị làm đến mức đầu óc mơ hồ, d*c vọng chinh phục trời sinh của đàn ông được thỏa mãn trọn vẹn.
Hôn một cái vào nốt ruồi đỏ tươi bên khóe mắt cậu, rồi ôm Doãn Nhạc Thiên ướt đẫm lên bờ.
Phương Chẩm Lưu cõng Doãn Nhạc Thiên đi về căn cứ, bọn Dư Phi Tường cũng đã trở lại, đang khởi động máy chuẩn bị chơi game.
Nhìn thấy Doãn Nhạc Thiên nhắm mắt nghiêng đầu nằm trên lưng Phương Chẩm Lưu, kinh ngạc hỏi: “Huấn luyện viên sao vậy?”
“Uống say.” Phương Chẩm Lưu mặt không đổi sắc nói dối.
Trần Tuyết Thanh cười nói: “Cậu đi theo huấn luyện viên đi uống à?”
“Ừm.” Phương Chẩm Lưu không giải thích thêm, nhanh chóng cõng Doãn Nhạc Thiên còn đang mơ hồ đi lên lầu.
Thường Văn Nguyệt nói: “Các cậu có cảm thấy Phương Chẩm Lưu và huấn luyện viên có gì đó kỳ lạ không?”
“Phương ca có chuyện gì à? Nghe lời huấn luyện viên lắm mà.” Tống Hòa đã mở phần mềm livestream lên, gần đây cậu ta bận lo huấn luyện, đã một thời gian dài không lên live rồi, fan vẫn cứ điên cuồng pm bảo cậu mở livestream đi.
Thường Văn Nguyệt nhìn thoáng qua khuôn mặt tròn quay của cậu ta, giơ tay lên véo một cái.
Hôm nay Tống Hòa mở camera ghi hình, khán giả coi live nhìn thấy cậu ta bị véo mặt, đang điên cuồng gào thét.
Tống Hòa còn chưa cắm mic, nói với Thường Văn Nguyệt: “Mọi người ship chúng ta làm gì chứ, người đẹp trai nhất torng đội là Phương ca với huấn luyện viên, sao không ship hai người họ đi.”
“Phương Phương có người yêu rồi.” Trần Tuyết Thanh không nghĩ ngợi gì bán Phương Chẩm Lưu luôn, bên dưới nhất thời loạn cả lên, bắt đầu nháo nhào hóng hớt chuyện của Phương Chẩm Lưu.
Phương Chẩm Lưu không hề hay biết gì về tình tình bên dưới, cõng Doãn Nhạc Thiên đi lên lầu, mở cửa phòng, cẩn thận từng li từng tí một đặt cậu lên trên giường.
Doãn Nhạc Thiên vừa chạm vào nệm là tự động co rút người lại, trên gương mặt đo đỏ là mệt mỏi sau khi hành sự.
Một mặt thì Phương Chẩm Lưu tự kiểm điểm lại xem có phải là mình đã làm quá đáng quá hay không, một mặt lại không kiềm được cảm xúc lâng lâng trước Doãn Nhạc Thiên đang yếu đuối vì mình.
Cúi người hôn một cái thật nhẹ lên gò má của cậu, ngắm nhìn khuôn mặt say giấc an tĩnh của Doãn Nhạc Thiên, bất giác nở nụ cười khe khẽ.
Nhận thấy mình đã cười quá là phơi phới, Phương Chẩm Lưu bèn ho nhẹ một tiếng, tuy rằng Doãn Nhạc Thiên đang ngủ, nhưng hắn vẫn thấy thẹn thùng trước phần tình cảm nồng cháy quá mức của mình.
Duỗi tay ra thay áo ngủ thoải mái cho Doãn Nhạc Thiên, trông thấy dấu vết trên cơ thể nhợt nhạt của cậu, trong lòng Phương Chẩm Lưu lại ngập tràn thỏa mãn, tất cả là dấu ấn thuộc về hắn.
Cho dù đã vào tháng tư, tiết trời không còn lạnh nữa nhưng Phương Chẩm Lưu vẫn cẩn thận kéo chăn ngay ngắn cho Doãn Nhạc Thiên, che cậu kín mít.
Rồi ngồi khụy xuống thì thầm: “Mình ngủ ngoan nhé, chồng đi huấn luyện đây.”
Doãn Nhạc Thiên ngủ rất say, Phương Chẩm Lưu hơi cười, xoay người xuống lầu.
Bên dưới sớm đã bàn luận sục sôi ngất trời, vừa thấy Phương Chẩm Lưu xuất hiện, Dư Phi Tường dẫn đầu làm khó.
Chiều của hắn với Phương Chẩm Lưu không kém nhau lắm, phóng đến ôm cổ, hung dữ nói: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị, nói! Có phải cậu có bạn gái hay không!”
“Thần kinh.” Phương Chẩm Lưu đẩy cánh tay Dư Phi Tường ra, đi thẳng tới vị trí của mình ngồi xuống.
Dư Phi Tường vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ban nãy Trần Tuyết Thanh đã nói hết với bọn tôi rồi.”
Trần Tuyết Thanh hú lên quái dị, “Đừng có bán đồng đội chớ!”
Phương Chẩm Lưu không để ý đến bọn họ, tự nhiên khởi động máy cắm mic.
“Trùm Đi rừng lại bắt đầu cao lãnh nữa, chán.” Dư Phi Tường thấy Phương Chẩm Lưu một điệu tường đồng vách sắt đao thương bất nhập, chép chép miệng ngồi xuống bắt đầu vào trận đánh xếp hạng.
Không có Doãn Nhạc Thiên thì bọn họ vẫn rất tập trung đánh xếp hạng huấn luyện.
Phương Chẩm Lưu hơi lo cho tình hình sức khỏe của Doãn Nhạc Thiên, đánh hai trận lên lầu một lần.
Tất cả những người còn lại ai cũng chuyên chú chơi game, không nghĩ ngợi nhiều, riêng có Thường Văn Nguyệt thấy Phương Chẩm Lưu vội vàng lên xuống, nhìn sang mấy lần.
Mới đến một giờ sáng, Phương Chẩm Lưu buông tay kết thúc một trận game, lập tức tháo tai nghe ra: “Tôi đi nghỉ ngơi.”
Phương Chẩm Lưu vẫn luôn huấn luyện rất khắc khổ, bình thường đánh xếp hạng ít nhất cũng phải đến hơn hai giờ.
Trần Tuyết Thanh thấy hắn khác, đoán có lẽ bởi vì hắn lo cho Doãn Nhạc Thiên, bèn nói: “Nghỉ sớm chút đi, lên thăm xem huấn luyện viên thế nào rồi.” Thế mà cũng đoán đúng được một nửa.
Phương Chẩm Lưu vẫn rất bình tĩnh như trước, gật đầu đi lên lầu.
Sau khi hắn lên lầu được chừng năm phút đồng hồ, Thường Văn Nguyệt cũng đứng dậy, “Tôi đi lấy ít đồ ăn.”
Tống Hòa không quay đầu lại nói: “Tôi cũng muốn nữa, đói muốn chết.”
Thường Văn Nguyệt ba chân bốn cẳng chạy lên lầu lầu, đi tới trước cửa phòng Phương Chẩm Lưu và Doãn Nhạc Thiên thì dừng bước.
Vì hoài nghi mà lòng dạ nhảy nhót lung ta lung tung, đứng trước cửa định gõ cửa nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào, hình như mình cũng không nên hỏi.
Đang lúc hắn do dự, cửa mở.
Phương Chẩm Lưu mở cửa, nhìn thấy Thường Văn Nguyệt đứng ngoài, cả hai người cùng sững sờ.
Phương Chẩm Lưu trước tiên là nhẹ nhàng kéo cửa che lại, “Có chuyện gì sao?”
Thường Văn Nguyệt nở một hơi nụ cười lúng túng, che giấu sờ sờ sau gáy, “Đến hỏi thăm xem huấn luyện viên thế nào rồi.”
“Ngủ rồi.” Phương Chẩm Lưu đáp, đứng chắn ngay trước cửa ra vào như một ngọn núi vững chãi.
“À, thế không sao rồi.” Thường Văn Nguyệt buông tay xuống, ngần ngại nở nụ cười xoay người trở về phòng của mình.
Phương Chẩm Lưu nhìn Thường Văn Nguyệt đóng cửa lại, cũng quay đầu đóng cửa lại, rồi mới đi xuống lầu, vào nhà bếp hỏi dì làm bếp một bát cháo rồi một lần nữa lên lầu.
Nhạc Thiên mơ mơ màng màng đang ngủ bị Phương Chẩm Lưu dịu dàng đánh thức, “Bà xã, ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp, coi chừng đau bao tử.”
“Đồ khùng…” Bây giờ Nhạc Thiên nghe thấy hai chữ “bà xã” là đã theo phản xạ muốn dọn mỏ chửi, nhưng vẫn từ từ nhỏm người ngồi dậy.
Phương Chẩm Lưu lấy gối kê cho cậu dựa vào, rồi đút từng thìa từng thìa một cho Doãn Nhạc Thiên đang nửa mê nửa tỉnh, đút được hai lần lại hôn vào khóe miệng cậu cái chụt.
Trên mặt là nụ cười ngập tràn thỏa mãn.
Chờ cho Doãn Nhạc Thiên ăn xong nằm xuống, Phương Chẩm Lưu mới đi rửa mặt rồi xốc chăn lên chui vào trong xoa bụng cho cậu, Nhạc Thiên thoải mái r3n rỉ ra thành tiếng, rất nhanh đã say ngủ trong lồ ng ngực ấm áp.
Phương Chẩm Lưu dán mặt mình vào mặt cậu, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi, hắn cảm giác được hình như là