Ngoại truyện 10
(Đây là ngoại truyện về nhân vật đã bỏ trốn)Thế giới 15: Kẻ ác ngoại truyện
Trì Nhạc Thiên mặt vô cảm nhìn bóng người xa lạ trong gương, khuôn mặt trong gương thanh tú, đeo gọng kính tròn thoạt nhìn rất ngu.
Hắn bỏ chạy, sau đó bị thế giới này hút vào, lúc đáp xuống đất biến thành một nhân vật đỡ đạn hoàn toàn mới, vẫn mang tên Trì Nhạc Thiên như trước —— vẫn bất lực như trước, độ cận còn mẹ nó nặng hơn trước.
Trì Nhạc Thiên mặt vô cảm nâng ly sứ trong tay lên, hình Doraemon, đang toét miệng cười với hắn, Trì Nhạc Thiên dứt khoát ném mạnh cái ly sứ vào tấm gương.
Tiếng tấm giương vỡ vụn vang lên đánh động đến người bạn cùng phòng đi vệ sinh, kéo cửa ra nhìn thấy mảnh kính vỡ đầy đất cùng với ngón tay đang tí ta tí tách chảy máu của Trì Nhạc Thiên, kinh ngạc thốt lên: “Trì Nhạc Thiên, cậu điên à!”
Đôi mắt hoa đào đằng sau tròng kính lóe lên ánh sáng sắc lạnh, bạn cùng phòng bị Trì Nhạc Thiên nhìn mà sợ đến mức nói không thành lời, Trì Nhạc Thiên lạnh lùng nói: “Đóng cửa.”
Bạn cùng phòng ngơ ngác lui về sau một bước, như bị quỷ thần xui khiến ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, cậu ta mới đột nhiên tỉnh lại, đậu má, tại sao mình phải sợ Trì Nhạc Thiên cơ chứ? Một tên diễn viên tầng chót mới vào công ty, mình ít nhiều gì cũng coi như là đàn anh mà!
Tức giận cuộn tay lại thành đấm, nấm đấm vừa đến gần cửa kính, bạn cùng phòng chợt nhớ lại ánh mắt đầy sát khí đó cuối cùng vẫn ngượng ngùng rụt tay mình lại. Người ta nói thỏ cuống lên còn cắn người, người hiền lành bị ép phải nổi giận cũng sẽ biết đâm người, bạn cùng phòng phô trương thanh thế nói: “Cậu làm hỏng gương ký túc xá là phải thường tiền lại đấy!”
Trong phòng vệ sinh lần nữa vang lên tiếng đổ vỡ.
Bạn cùng phòng co rụt vai lại, điên rồi điên rồi, đây chắc chắn là muốn nổi tiếng đến phát diên rồi.
Trì Nhạc Thiên không có bất cứ hứng thú gì với việc theo đổi giấc mơ diễn viên, rất dứt khoát rút khăn bọc bàn tay bị thương, đá cửa phòng tắm ra, tiếng vang kinh thiên động địa làm bạn cùng phùng giật mình sợ hãi trốn đằng sau sofa không dám nói tiếng nào.
Trì Nhạc Thiên khoanh tay, đứng ngược sáng, bóng tối phủ lên sofa, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ví đâu?”
“Sao, sao tôi biết ví, ví của cậu ở đây?”
Trì Nhạc Thiên thong thả nói: “Ý tôi là ví của cậu.”
Mười phút sau, Trì Nhạc Thiên ngồi trong tiệm thức ăn nhanh ngay dưới cổng công ty há mồm cắn hamburger một miếng to, một bàn tay bị khăn có họa tiết hoạt hình quấn quanh, trên áo hoodie màu xám còn dính máu. Bán kính mấy mét xung quanh trống không, mọi người xung quanh gần như đến nhìn cũng không dám nhìn một lần.
Trì Nhạc Thiên ăn rất ung dung, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí kỳ lạ quanh mình.
Hắn quen rồi.
Thân phận của hắn như vậy, bất kể là đi đến đâu thì tất cả mọi người ở đó đều sẽ câm như hến, đó là khí thế mà hắn có được sau nhiều năm tích lũy, cũng như là bản năng tránh né của những con người bình thường đối với động vật ăn thịt như hắn.
Vai bị vỗ nhẹ, Trì Nhạc Thiên ánh mắt lạnh lùng quay đầu lại.
Chú cảnh sát vẻ mặt chính trực, “Cậu là Trì Nhạc Thiên đúng không, có người báo cảnh sát nói cậu cướp tiền, đi theo bọn tôi một chuyến.”
Trì Nhạc Thiên: …
Trong đồn công an, Trì Nhạc Thiên bọc tay lại ngồi trên ghế, vẻ mặt như sấm sét giữa trời quang.
Bạn cùng phòng ngồi bên cạnh hắn đang hức hức sướt mướt khóc lóc kể lể về chú cảnh sát về cảnh ngộ thảm thương mới sáng sớm đã bị bạn cùng phòng nổi điên lên cướp tiền.
Trì Nhạc Thiên hai mắt đăm đăm, hoàn toàn không thể tưởng tượng được tình cảnh của mình bây giờ.
Đồn công an…
Trong đầu Trì Nhạc Thiên hồi tưởng lại khung cảnh mình rời tòa án với nụ cười trên môi, tặng cho quan tòa đang tức đến run mình một cái cúi mình xinh đẹp. Dưới ánh đèn flash của rất nhiều phóng viên, được muôn người chú ý như siêu sao, ngày hôm sau trên bìa tạp chí tài chính toàn là khuôn mặt phong độ của hắn.
“Này, cái cậu kia,” Chú cảnh sát cầm bút gõ bàn một cái nói, “Những gì cậu bạn này vừa nói, cậu có dị nghị gì không?”
Trì Nhạc Thiên không nói lời nào.
Cảnh sát lần thứ hai gõ bàn, “Đang nói chuyện với cậu đấy!”
Trì Nhạc Thiên từ từ ngẩng đầu, cặp mắt hoa đào b ắn ra nét sắc bén.
“À, còn ngang lắm nhỉ,” Cảnh sát cười lạnh nói, “Có ngang hơn nữa thì cũng phải ngồi trong đồn thôi, chung một ký túc xá với nhau, tôi khuyên cậu một câu, hòa giải được thì hòa giải đi, tuổi còn trẻ, có tiền án rồi thì sau này sống làm sao được?”
Trì Nhạc Thiên nhớ lại ngày trước lúc mới vào nghề, lớp đi trước nói —— “Không tiền án, cậu sống thế nào trong cái nghề này?”
Tất cả thay đổi rồi.
Hắn đã không còn là Trì Nhạc Thiên của trước kia nữa.
Trong một lần giục giã nữa của chú cảnh sát, Trì Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Tôi không cướp.”
Bạn cùng phòng giơ chân, “Cậu cướp ví tiền của tôi!”
“Tôi bảo cậu ta cho tôi, cậu ta cho,” Trì Nhạc Thiên bình tĩnh nói, “Tôi không dùng bất cứ hành động bạo lực hay là thủ đoạn cưỡng ép nào để bắt cậu ấy đưa cho mình, đó không phải là cướp, đó gọi là biếu tặng.”
Bạn cùng phòng và cảnh sát cùng nhau há hốc mồm.
Trì Nhạc Thiên ngả vào lưng ghế ngửa mặt lên, “Không chịu nữa thì có thể kiểm tra thương tích, chuyện gì cũng phải có bằng chứng.”
“Tôi chảy máu chứ không phải cậu chảy máu, sao lại thành cưỡng ép cậu rồi?” Khóe môi Trì Nhạc Thiên cong lên, một nụ cười gian xảo quen thuộc của hắn hiện lên, ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt hoa đào b ắn ra khắp nơi, thuần thục nói: “Không nỡ thấy tôi chảy máu?”
Bạn cùng phòng mặt đỏ tới mang tai, ngón trỏ run run chỉ vào Trì Nhạc Thiên, thoạt nhìn có vẻ sắp ngất đến nơi.
“Được rồi được rồi,” Cảnh sát mắt thấy một án hình sự sắp có xu hướng chuyển thành tin đồn yêu đương, khép tệp tài liệu thu khẩu cung lại, mất không kiên nhẫn nói, “Không có chuyện gì thì đi về nhà thương lượng đi, đừng làm cảnh sát.”
“Vất vả rồi.” Trì Nhạc Thiên ung dung đứng lên, theo bản năng định đưa tay ra bắt tay với cảnh sát, mới đưa được giữa chừng, nhìn thấy cái khăn hình hoạt hình đang quấn quanh tay mới chợt nhớ ra mình đã không còn là Trì Nhạc Thiên thưởng thức một bữa tiệc lớn trong đồn cảnh sát nữa rồi.
Hắn là một diễn viên chân ướt chân ráo chen chúc trong một ký túc xá, bạn cùng phòng chỉ có một hai trăm tám trong ví.
Bối rối thật đấy.
Mẹ nó, còn cận 8 độ nữa.
Trì Nhạc Thiên đứng dậy, sầm mặt đi ra ngoài đồn công an, vẫy tay đón một chiếc taxi, bạn cùng phòng đi theo định chen vào, lại bị Trì Nhạc Thiên giơ chân cản lại, “Gì đây?”
“Cậu… cậu lấy tiền của tôi đi xe!” Bạn cùng phòng tức muốn xỉu.
“Thì?” Mắt Trì Nhạc Thiên đáp xuống bàn tay đang kéo cửa xe không chịu buông của cậu ta, “Đang trước đồn công an đây, coi chừng tôi tố ngược cậu cướp đấy.”
Bạn cùng phòng: …
Đóng cửa xe, Trì Nhạc Thiên nghênh ngang rời đi, ngồi ở trong xe taxi bắt đầu tính toán cho mình.
Chạy đi khỏi thế giới kia rồi, rất tốt, hắn không muốn bị người khác thao túng.
Nhưng mà có vấn đề là, sau khi bị hút vào thế giới này, thân phận của hắn quá là tệ, chắc hẳn là vì nhân vật ngoại lai, nên thế giới tự động bù hắn vào nền.
Bắt đầu một chọi ba, chơi sao đây?
Bàn tay không bị thương của Trì Nhạc Thiên khẽ nhịp lên gối, trong đầu hiện lên vô số cách thức làm ăn kiếm tiền.
Cái nào cũng là một vốn bốn lời mà hắn đã quen tay hay làm.
Cái nào cũng bắt đầu từ mười cuốn lịch cho tới cao nhất là dựa cột.
Đó là con đường mà Trì Nhạc Thiên đã từng đi, phong cảnh gập ghềnh ven đường cũng đã nhìn thấy rồi, nhưng rời khỏi thế giới kia hắn nên thay đổi hoàn toàn.
Nếu ban đầu chỉ cho hắn một chọi ba, vậy thì hắn tất tay
(all-in).
Chẳng phải chỉ là theo đuổi giấc mơ diễn viên thôi à, giấc mơ này, hắn theo!
“Xin chào, tiền xe 267, tiền mặt hay là alipay?” Tài xế lịch sự lễ phép hỏi.
Trì Nhạc Thiên sờ ví, lúc đầu có 280, trả tiền trong tiệm thức ăn nhanh hết 35, giờ còn 245.
Hay lắm, mẹ nó đừng nói tới một chọi ba, tới qu@n lót cũng mất.
Trả cả tiền cả ví cho tài xế, Trì Nhạc Thiên xuống xe.
Đối với nhân vật ngoại lai như hắn đây, hình như thế giới này rất không thân thiện, Trì Nhạc Thiên lật túi trong phòng, văn bản và ghi âm lẻ tẻ bên trong giúp hắn hiểu được đại khái giả thiết của mình.
Nghèo.
Không có tài năng.
Bỏ tiền ra theo đuổi giấc mơ.
Nổi một màu – màu tốt thí.
Trì Nhạc Thiên: Ai mà chẳng từng tay trắng dựng nghiệp?
Sau một tháng, Trì Nhạc Thiên sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán.
Bạn cùng phòng chắc là sợ rồi, bỏ lại cả hành lý dứt khoát chọn biến mất.
Cũng không có cái gì để cầm, Trì Nhạc Thiên lục rồi, ngoại trừ
vài món quần áo cùng mấy đôi giày nhái chẳng đáng giá ra —— giày nhái mang tương đối êm.
Diễn viên hạng bét chẳng hơn nhân viên phục vụ rửa chén trong nhà hàng của hắn bao nhiêu.
Khi Trì Nhạc Thiên sắp quyết định trở lại đường xưa, cuối cùng cũng có người đến phòng ký túc xá này, tự xưng là đại diện của hắn và Cát Soái —— tên là Ngải Mễ, cao 1m76, dày đặc lông chân, ăn nói điệu đà, “Cát Soái đâu?”
Trì Nhạc Thiên mặt không biến sắc nói: “Cậu ta về nhà, không làm nữa.”
“Ây da, không làm thì không làm, dù sao cũng là hợp đồng tạm thời,” Ngải Mễ nhếch tay hoa lên vỗ vào mặt, rút tờ giấy đủ màu sắc trong túi xách mang bên mình ra, “Ừm, vậy thì công việc này để cho cậu vậy.”
Trì Nhạc Thiên nhận tờ giấy mở ra, đọc lướt qua nhanh như gió.
Là quảng cáo tuyển diễn viên quần chúng, một ngày ba trăm, bao cơm.
“Thế nào?” Ngải Mễ hưng phấn nói, “Bao cơm —— mỗi bữa không giới hạn!”
Trì Nhạc Thiên khép lại, chậm rãi nói: “Rất tốt.”
Ngải Mễ hớn hở: “Ha ha ha, nhân vật này yêu cầu diễn viên đẹp trai một chút, ấy ấy, ý tôi không phải là cậu không đẹp trai, có điều là, cậu không đủ man, ai cũng hiểu mà haha.” Ngải Mễ cười muốn rung cả nhành hoa, vỗ nhẹ vào vai Trì Nhạc Thiên, khóe mắt Trì Nhạc Thiên đảo qua, tiếng cười im bặt đi, như con gà trống đột nhiên bị nắm cổ.
Trì Nhạc Thiên ghét nhất mấy câu như thế, ai dám nói trước mặt hắn không cần biết là ám chỉ hay vô tình, thì đều sẽ bị hắn kéo ra ngoài chôn sống.
“Ai nha, ghét quá đi.” Giọng Ngải Mễ càng lúc càng nhỏ, cúi đầu nói, “Làm gì nhìn người ta hung dữ vậy chứ.”
Trì Nhạc Thiên dời mắt đi, “Bởi vì anh không đủ man.”
Ngải Mễ: …
Tuy chỉ là một diễn viên quần chúng đỡ đạn thôi, nhưng bởi vì phải vào ống kính nên phó đạo diễn muốn gặp mặt một lần.
Ngải Mễ cho Trì Nhạc Thiên địa chỉ số điện thoại, bảo cậu tự đến đoàn phim
Trì Nhạc Thiên ghi thông tin lại, “Chuyển cho tôi ít tiền.”
Ngải Mễ ngây người, “Cậu nói cái gì?”
“Cho tiền,” Trì Nhạc Thiên mất kiên nhẫn nói, trong mắt b ắn ra ánh sáng lạnh, “Tôi muốn gọi xe.”
Cuối cùng Ngải Mễ bắn alipay cho hắn một trăm, “Đừng đi taxi, chúng ta ngồi xe buýt đi tàu điện ngầm, vừa bảo vệ môi trường vừa rẻ tiền, chen chúc một tí ra mồ hôi, còn mùi đàn ông nữa, siêu hời luôn.
Trì Nhạc Thiên kiên quyết không ngồi giao thông công cộng, nhận một trăm đồng đi đón xe, sau khi tới nay chuyển một trăm cho tài xế, tài xế cuống lên, “Không đủ.
Trì Nhạc Thiên duỗi một chân ra nhét vào dưới bánh sau, “Không đủ thì chú lùi về sau đi.”
Tài xế: …gặp du côn rồi.
Nhờ vào một tay ăn vạ chuyên nghiệp, Trì Nhạc Thiên nhẹ nhàng thoải mái đi vào đoàn phim.
Đoàn phim rất bận, Trì Nhạc Thiên gọi điện thoại, chờ bên ngoài chừng hơn mười phút, có người đón hắn đi vào, sau đó để hắn chờ trong một góc, bỏ lại một câu “Phó đạo diễn tới ngay, đừng có chạy lung tung”, rồi đi.
Trì Nhạc Thiên buồn bực ngán ngẩm, tìm một băng ghế, nhàn nhã vắt chéo hai chân ngồi thưởng thức nam nữ chính đối diễn ở xa xa.
Nam chính là diễn viên trẻ đang nổi.
Đẹp trai thì cũng đẹp trai mà hơi non.
Trì Nhạc Thiên thích kiểu hơi nam tính hơn, tốt nhất là mặt mũi góc cạnh dáng người trông có vẻ nhưng nhất định phải có cơ bắp, cũng nhất định phải lớn, sờ đã.
Trì Nhạc Thiên mặt vô cảm nghĩ, nam chính này không được lớn.
Mũi quá nhỏ.
Có lẽ là sửa rồi.
Không chừng vậy thật.
“Cậu đang làm gì thế?”
Đỉnh đầu Trì Nhạc Thiên bất thình lình bị đánh một cái, đột nhiên ngẩng mặt lên, đối diện với một khuôn mặt núc ních, trên tay cuộn kịch bản, bắn nước miếng nói: “Bảo cậu chờ thử vai, cậu ngồi đây làm ông cả à? Có ai chờ như cậu hả?”
Trì Nhạc Thiên im lặng chờ nghe hắn ta rống xong, mới chậm rãi nói: “Tôi vốn định làm người tốt.”
Phó đạo diễn tức cười, “Sao nào, nhưng tôi không cho cậu cơ hội đó? Nhân vật của cậu không có thoại… ối!” Đầu phó đạo diễn đột nhiên bị Trì Nhạc Thiên chộp lấy đạo cụ đập vào, lập tức vỡ đầu chảy máu kêu to, “Đánh người rồi đánh người rồi!”
Trì Nhạc Thiên cười gằn một tiếng, “Đánh người? Tôi tháo cái tay ông ra.”
Đoàn phim phút chốc hỗn loạn.
Trì Nhạc Thiên không phải người có cơ thể cường tráng, rất nhanh đã bị kéo ra.
Tuy phó đạo diễn béo, nhưng là tên miệng cọp gan thỏ, bị Trì Nhạc Thiên đánh mấy cái nằm dưới đất không chịu đứng lên, “ai u ai u” kêu gào đòi báo cảnh sát.
Trì Nhạc Thiên vẻ mặt không sao cả.
“Mấy người đang làm cái trò gì vậy!” Nhà sản xuất không biết từ chỗ nào nhào ra, đầu đầy mồ hôi, sốt sắng nói: “Mau mau tản ra! Cứ cố tình quậy ngay lúc ông chủ lớn tới hả? Nhanh tản đi tản đi!”
Trì Nhạc Thiên bị người khác kéo, cánh tay hơi dùng sức, lạnh nhạt nói: “Buông tay.”
Phó đạo diễn được nhà sản xuất tự mình đỡ lên, ôm trán vẫn còn ồn ào, “Trì Nhạc Thiên, tao không cho mày ngồi tù không được mà!”
—— “Ông muốn bắt ai ngồi tù cơ?”
Giọng nói đong đầy ý cười vang lên, tóc gáy nhà sản xuất lập tức dựng thẳng, quay đầu cúi đầu khom lưng với người bước tới, “Chủ tịch Chu, chuyện này,… một chút hiểu lầm nhỏ thôi, hiểu lầm nhỏ thôi, đoàn phim của bọn tôi rất hòa thuận, tuyệt đối không có xích mích gì.” Nhéo mạnh thịt mỡ bên hông phó đạo diễn.
Phó đạo diễn ôm đầu miễn cưỡng rặn ra khuôn mặt tươi cười, “Việc nhỏ việc nhỏ, không không, là chuyện riêng của tôi, chuyện riêng.”
Trì Nhạc Thiên nhìn chằm chặp vào người đàn ông được đám ông bu quanh, trên khuôn mặt anh tuấn lúc nào cũng như cười như không, hắn giương mắt, ánh mắt xẹt qua Trì Nhạc Thiên, không có bất cứ cảm xúc và hơi ấm nào, “Là cậu ta à?”
Phó đạo diễn liếc Trì Nhạc Thiên một cái, nhỏ giọng nói: “Vốn định nhận người đến thử vai, không ngờ… đưa đến một phần tử bạo lực, do tôi thất trách.”
“Phần tử bạo lực?” Người đàn ông đó hơi nhíu mày, “Báo cảnh sát chưa?”
Phó đạo diễn đáp: “Đang định báo.”
“Hừm, loại phần tử bạo lực này tuyệt đối không được để mặc cậu ta đi ra ngoài lung tung khắp nơi.” Hắn đút hai tay vào túi, mặt mày nghiêm nghị nói.
Trì Nhạc Thiên lạnh lùng nói: “Chu Nguyên Quần, mẹ nó cậu bày trò quái gì đấy?”
Người trong đoàn phim sợ ngu người, tên diễn viên nhỏ tuyến 180 bạo lực này dám gọi thẳng tên ông chủ lớn! Tất cả cùng nhau nhìn về phía Chu Nguyên Quần.
Nét mặt lạnh lùng nghiêm túc dần hòa tan, trên khuôn mặt Chu Nguyên Quần hiện lên một nụ cười nhã nhặn xảo quyệt, “Ông chủ, đừng giận mà, chỉ đùa chút thôi.”