Bát thuốc đó cuối cùng thì Nhạc Thiên vẫn không chạm, cậu biết mình sẽ không chết nên chẳng muốn uống, chỉ là trong người thấy rất uể oải, cơ thể của Lâm Nhạc Thiên đích thực là một con gà yếu, thể lực có hạn, Nhạc Thiên nằm trên giường từ từ thiếp đi, vết máu loang lổ bên khóe môi cũng lười lau, hàng mi dày nặng nề khép lại chầm chậm.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Nhạc Thiên thấp thoáng nghe thấy Hàn Tề ghé vào tai mình nói gì đó, con người trước giờ vốn ít nói bỗng nhiên nói rất nhiều, khiến cho đôi mày đang nhíu của Nhạc Thiên càng lúc càng cau chặt lại, thầm nghĩ: Người anh em đừng ồn nữa, để tui ngủ một giấc nghỉ ngơi lấy sức tí đi.
“…còn nói không được?”
Nhạc Thiên chỉ nghe rõ được bốn chữ đó, sau đó cảm thấy phần lưng bị người khác dịu dàng nâng dậy, bờ môi nóng lên, được Hàn Tề đút thuốc như ý nguyện, nhưng cậu đã buồn ngủ quá rồi, nhắm mắt lại coi mình như một con rối.
Hàn Tề thấy dáng vẻ mặc người định đoạt của Nhạc Thiên, dùng ngón cái lau nước thuốc tràn ra bên khóe môi cậu, mặt không đổi sắc nói: “Lúc ngủ lại an phận hơn khi tỉnh.
”
…
Cửu thiên tuế mất tích.
Người phát hiện ra đầu tiên là Chu Sở Sở, dù Lâm Nhạc Thiên ở ngoài cung không cho Tông Diễn đến gặp mình, nhưng thỉnh thoảng cũng cho sai người tiến cung mang vài món đồ chơi nho nhỏ cho Tông Diễn, đã hơn nửa tháng từ cây quạt Linh Lung Ngọc được gửi vào rồi mà Chu Sở Sở lại không nhận được tin báo nào, bèn nói cho Tông Diễn đang loay hoay bận rộn biết.
Bây giờ thì Tông Diễn đã thật sự thân chính rồi, ngày nào cũng chỉ hận không thể phân thân ra, đêm cũng chỉ ngủ ba canh giờ, dồn hết mọi tâm tư vào việc triều chính, đến khi nghe Chu Sở Sở nhắc, mới thấy không đúng, vội vàng cho triệu Hàn Tề.
Hàn Tề nhận được truyền triệu, không chút hoang mang đi vào cung, nhìn thấy Tông Diễn vừa muốn hành lễ đã bị Tông Diễn ngăn cản ngay, “Hàn Tề, dạo gần đây ngươi có gặp Tiểu Lâm tử không?”
Hàn Tề vẫn là bát phong bất động như cũ, lạnh nhạt đáp: “Mấy ngày gần đây thần đang bận điều tra chuyện buôn bán muối lậu.
”
Tông Diễn sốt ruột, nhảy một cái tại chỗ, tua rua bằng kim loại trên ngọc quan kêu lên sàn sạt, “Tiểu Lâm tử mất tích! Đi tìm cho trẫm! Nhanh đi tìm! Kêu hết người của Đông xưởng đi tìm, đào ba tấc đất kinh thành lên cũng phải tìm bằng được cho ta!” Cậu ta vừa nôn nóng vừa phẫn nộ, khuôn mặt tuấn tú màu lúa mạch đã nóng đến đỏ bừng.
Chu Sở Sở đã lâu rồi chưa từng thấy Tông Diễn nóng vội đến vậy, nhanh chóng bước đến dịu giọng nhỏ nhẹ an ủi.
Chưa nói được hai câu, Tông Diễn lại đột nhiên phát điên, ngay trước mặt Hàn Tề hất ngã ngự án sau lưng mình, đống tấu chương chất cao trên bàn đổ ào ào xuống đất như nước, đám cung nhân kinh hoảng quỳ xuống đất luôn miệng nói “bệ hạ bớt giận.
”
“Suốt ngày dụ trẫm phê tấu chương này, tấu chương nọ, mà các ngươi thì hay lắm, để lạc mất y rồi,” Tông Diễn xoay người lại, lồ ng ngực chập trùng lên xuống, không còn chút hàm dưỡng đã học được trong nửa năm nay, dường như con dã thú trong lòng đã bị thả ra, hai mắt cậu ta đỏ ngầu nhìn chăm chăm vào Hàn Tề, hung hăng nói, “Không tìm được Tiểu Lâm tử, đám rác rưởi của Đông hán cũng đi chết luôn đi!”
Hàn Tề vẫn mặt không biến sắc, cụp mắt trả lời: “Thần lĩnh chỉ.
”
Trở về đến Đông hán, Hàn Tề không chút nhập nhằng nào hạ lệnh khám xét kinh thành, sai tất cả các Cẩm Y Vệ ở Đông hán bỏ hết chuyện đang làm, tra từng nhà một.
Đám Cẩm Y Vệ tuân lệnh, mấy người một tổ, vác đao lên ngựa, khí thế hung hãn phóng ra ngoài.
Từ khi Lận Như Ti bị Hàn Tề đe doạ trong lúc say rượu, chức quan đã thấp lại còn thấp hơn, bây giờ chỉ là một Tổng Kỳ tầm thường, cùng ba người trong tổ đi tuần tra phía đông.
Dân chúng bình thường nào đã thấy Cẩm Y Vệ tìm đến cửa, sợ đến mức không mở miệng ra nổi, thậm chí còn không dám mở to mắt ra nhìn, Lận Như Ti mất kiên nhẫn dùng vỏ đao đẩy ngăn tủ phòng ngủ ra, lầm bà lầm bầm: “Nói Cửu thiên tuế mất tích, kẻ có hiềm nghi lớn nhất không phải là tên tiểu tử Hàn Tề đó sao?”
“Ngươi điên rồi?” Người cùng tổ nghiêm khắcn trừng hắn một cái, “Thân phận Hàn đại nhân thế nào, mà ngươi dám nghi ngờ? Ngươi không muốn sống, nhưng bọn ta còn muốn sống.
”
Lận Như Ti bị nghẹn khó chịu, ngậm miệng, động tác càng thô lỗ.
Thật ra suy đoán của hắn không phải hoàn toàn là do hắn không thích Hàn Tề, hắn nhớ rất rõ là, nửa tháng trước hai phe Cẩm Y Vệ ẩu đả, sau khi bắt người lại rồi, Hàn Tề đã lập tức đi tìm Lâm Nhạc Thiên tính sổ.
Còn có tìm được hay không, thì Lận Như Ti không biết, nhưng nếu Lâm Nhạc Thiên chết, thì người được lợi nhất chắc chắn là Hàn Tề.
Cùng hoài nghi Hàn Tề còn có một người là Trương viện phán.
Lâm Nhạc Thiên mất tích, Tông Diễn lo lắng không ngớt, mấy ngày không được yên giấc, bắt đầu tái phát chứng đau đầu.
Trương viện phán được mời đi bắt mạch, thông qua lời an ủi Tông Diễn của Chu Sở Sở mới hay chuyện Lâm Nhạc Thiên đã mất tích, ông kinh ngạc nói: “Đợt trước Hàn đại nhân còn đến Thái y viện lấy một nhánh nhân sâm trăm năm cho Cửu thiên tuế mà, mới không bao lâu, sao Cửu thiên tuế đã mất tích rồi?” Trong giọng nói của ông mang theo ý riêng với Hàn Tề mà chính ông cũng không nhận ra.
Chu Sở Sở lại nghe hiểu ngay lập tức, ngón tay đang ấn huyệt thái dương cho Tông Diễn dừng lại, hai mắt lấp lánh nhìn về phía Trương viện phán, “Ý của Trương viện phán chẳng lẽ là?”
Cô hỏi hàm súc, còn Tông Diễn thì nhanh chóng trở mình ngồi dậy, vẻ mặt giận dữ, giơ tay nhấc tách trà nóng cung nhân bưng lên, “Khá lắm Hàn Tề, lôi hắn ra đây cho trẫm, trẫm phải hỏi hắn cho rõ!”
Hàn Tề trùng hợp đang ở trong cung, chỉ trong chốc lát, đã xuất hiện ở Tử Thần Điện.
Tông Diễn cho tất cả người hầu lui ra, dùng ngồi trên ghế cao dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống nhìn Hàn Tề, lạnh lùng nói: “Hàn Tề, nơi này chỉ có trẫm và ngươi, ngươi thành thành thật thật trả lời trẫm, ngươi…” Cậu vốn muốn hỏi ngươi có giết Tiểu Lâm tử hay không, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng hỏi rõ ràng như thế, bèn sửa lời: “Cuối cùng là ngươi có hận Tiểu Lâm tử hay không?!”
Nếu là trước đây, đột nhiên có người hỏi hắn có hận Lâm Nhạc Thiên hay không, Hàn Tề không chắc là mình có thể giấu được giấu diếm được cảm xúc của mình không, nhưng mấy ngày nay hắn đã suy tư vấn đề đó quá lâu, thế là hắn ngẩng đầu nhìn thẳng váo ánh mắt hung ác như con báo nhỏ của Tông Diễn, bình tĩnh trả lời: “Thần không hận.
”
Tông Diễn nhìn đăm đăm vào hắn hồi lâu, ánh mắt từ hung ác chậm rãi trở nên ôn hòa cuối cùng lại hiện ra một loại bất lực, cậu ta chậm rãi cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói: “Hàn Tề, ngươi biết không, trẫm vốn chả là cái thá gì, bởi vì có Tiểu Lâm tử bảo vệ trẫm nâng đỡ trẫm, trẫm mới có thể leo lên ngôi vị hoàng đế này, không ai thương yêu trẫm, chỉ có Tiểu Lâm tử… chỉ có Tiểu Lâm tử…” Cậu ta nói xong mấy lời cuối cùng, trong giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào, “Trẫm làm mất Tiểu Lâm tử rồi.
”
Thì ra Tông Diễn không phải là đứa trẻ ngu ngơ không biết gì như mọi người nghĩ, trong lòng cậu ta vẫn luôn sáng như gương.
Vẻ mặt Hàn Tề vẫn cứng ngắc như bàn đá, im lặng một lúc, mới nhẹ giọng nói: “Bệ hạ yên tâm, thần sẽ tận hết khả năng.
” Nhưng hắn lại không nói rõ ràng, chỉ lập lờ nước đôi, không nói rõ là tận hết khả năng để làm gì.
Tông Diễn cũng đứng