Trong club, ánh đèn lờ mờ lấp loé, trai thanh gái lịch, bầu không khí mờ ám, Lữ Ung Hành đang ngồi trong một căn phòng riêng thanh tịnh, hắn mặc một bộ đường trang xanh đen, trên áo thêu hoa văn lá phong chìm bằng chỉ bạc, tay kẹp một điếu thuốc, vẻ mặt rất thích ý, nói với Tiền Tương Lễ đang cúi thấp đầu: “Lão Trang không quản lý được khu Đông Tứ, giao lại cho cậu.”
Tiền Tương Lễ cung kính đáp: “Xin tiên sinh yên tâm.”
“Tôi già rồi, có rất nhiều chuyện không muốn quản lý, nhiều tiền ít tiền không quan trọng, chỉ cần các cậu có thể làm tôi bớt lo được một chút là tôi hài lòng rồi.” Lữ Ung Hành rít một hơi thuốc, chầm chậm thở một làn khói từ trong miệng, làm mơ hồ khuôn mặt anh tuấn đến gần như tàn nhẫn của hắn.
Tiền Tương Lễ hiểu rõ ý của hắn, gương mặt tái mét vì sợ hãi nói: “Tôi nhất định sẽ giữ khuôn phép, không làm tiên sinh phải bận tâm.”
Lữ Ung Hành “ừm” một tiếng, lại nói: “Tôi nghe nói ở chỗ này các cậu có mở chút chuyện làm ăn tiểu thư thiếu gia?”
Tiền Tương Lễ khẩn trương, trán toát mồ hôi lạnh, “Không, không tính, chẳng qua chỉ là nơi giao dịch thôi, tất cả là hai bên tình nguyện, không có quản lý ạ.”
“Đừng căng thẳng, ” Lữ Ung Hành hút thuốc xong, dụi tàn thuốc, lạnh nhạt nói, “Tìm hai thiếu gia xinh đẹp lại đây.” Mấy ngày nay tối nào hắn cũng tắm nước lạnh như bình thường, thế nhưng tắm xong rồi lại thấy có chút muốn, An Nhạc Thiên cứ sống dở chết dở nằm lỳ trên giường, dưỡng mãi chưa thấy được, Lữ Ung Hành được nhìn mà không được xơi, trong lòng ngứa ngáy mãi.
Tiền Tương Lễ lập tức nói: “Có, tiên sinh chờ.”
Người rất nhanh đã được dẫn tới, có mười người, thập toàn thập mỹ, ngay ngắn dứng thành hàng, Tiền Tương Lễ nói: “Tiên sinh, mời ngài xem qua.”
Lữ Ung Hành ngẩng đầu lên, “Nhiều như vậy?”
Tiền Tương Lễ cười, “Nếu như tiên sinh vẫn chưa vừa ý, thì còn nữa.”
Lữ Ung Hành nhìn lướt qua rất nhanh, chọn một người tóc đen da trắng, tên là Tiểu Diệp, giữ cậu lại.
Tiểu Diệp rất rụt rè, ông chủ nói người này tai to mặt lớn, nên cậu ta hơi sợ, trong phòng nhiều vệ sĩ như vậy, cậu ta sợ hãi, mặt xám đã như màu đất.
“Lại đây.” Lữ Ung Hành lạnh nhạt nói.
Tiểu Diệp rập khuôn từng bước đi đến trước mặt Lữ Ung Hành, khuôn mặt trái xoan mắt hai mí to tròn, rất xinh xắn, là tướng mạo mỹ nhân cổ điển, Lữ Ung Hành quan sát một chút, “Mặt sửa mấy chỗ?”
Tiểu Diệp run run một cái, “Nâng mũi, cắt mắt.”
Lữ Ung Hành lẳng lặng nhìn trong chốc lát, “Không đáng.”
Sắc mặt Tiểu Diệp phút chốc trắng bệch.
“Thôi được rồi, cậu đi đi.” Lữ Ung Hành không hứng thú lắm nói, lúc nhìn xa thấy cậu Tiểu Diệp này cũng không tệ, nhìn gần thì thấy còn hơi kém một chút, chứ nói chi là lên giường.
Lữ Ung Hành có yêu cầu rất cao với bạn giường, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn thanh tâm quả dục trong nhiều năm qua.
Tay sai thân tín bên cạnh thấy hắn thất vọng, thấp giọng nói: “Tiên sinh, ảnh của mấy người đã được tra xét rồi đang đặt hết trên bàn làm việc của ngài, ngài yên tâm, tất cả đều vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp.”
Lữ Ung Hành “ừm” một tiếng, “Về thôi.” Còn không bằng đi về xem thằng nhóc đỏng đảnh mình nuôi trong nhà, mới làm có một buổi tối, mà dưỡng thương ba bốn bữa rồi còn nằm sấp cả ngày nữa.
Nằm sấp thì nằm sấp, dù sao thì vẫn còn cái miệng có thể dùng được.
Lữ Ung Hành lại nhớ lại cái miệng anh đào nhỏ nhắn đó của An Nhạc Thiên, hát không được, nhưng làm mấy cái khác thì lại được, quả nhiên vạn sự vạn vật đều có nơi quy tụ, ví dụ như miệng của An Nhạc Thiên, nên để ngậm hàng của hắn.
Vệ sĩ mở cửa cho Lữ Ung Hành, từ lầu hai nhìn xuống, tất cả là nam nữ xinh đẹp, Lữ Ung Hành tùy ý nhìn lướt qua, ánh mắt bỗng nhiên ngưng đọng, quả đầu xám đang đứng chen trong đám đông lắc lư không phải là An Nhạc Thiên đó sao?
Nhạc Thiên đang múa may quay cuồng trong sàn nhảy, An Nhạc Thiên thật sự là một thiên tài lạ thường, hát nhảy gì cũng tệ hại.
Lí do tại sao Nhạc Thiên lại đứng chen trong đám người hỗn loạn này là vì, cậu nghe nói Lữ Ung Hành đến đây, bèn đến thử vận, đi một vòng không tìm được, dứt khoát nhảy vào chơi luôn, nhạc vừa vang, thích ra sao thì ra.
“Yo yo check it out! Everybody’s here!”
Nhạc Thiên điên cuồng lắc đầu, hệ thống còn phải choáng váng hộ cho, không ngờ trình độ nhảy disco của kí chủ còn hơn cả múa ương ca (1) nữa.
“Vui quá!” Nhạc Thiên len người đi qua đám đông, ngồi xuống quầy bar, tiện tay cầm một ly rượu uống ừng ực một hớp rất mạnh, xã hội hiện đại tuyệt thật, quá nhiều thứ để giải trí, thì ra nhảy disco đã như vậy, sau này cậu phải đi nhảy nhiều vào mới được, tay đang cầm ly rượu bị nắm chặt, Nhạc Thiên quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa run bắn lên, “Chú, chú Lữ…”
“Vẫn chưa dưỡng thương xong, sao lại chạy ra ngoài chơi rồi?” Lữ Ung Hành hòa ái nói, một tay đỡ ly rượu xuống đưa cho bartender đang đứng trong quầy, bartender bị ánh mắt của hắn lia nhẹ qua, mém tí đã đánh rơi ly rượu trong tay rồi.
Nhạc Thiên lắp bắp nói: “Con nghe nói chú Lữ cũng đến đây, nên đi tìm chú Lữ chơi cùng.”
“Hửm?” Lữ Ung Hành cười cười, “Càng lớn càng sống lùi, nên thích tìm chú Lữ chơi nhỉ.”
Lữ Ung Hành dắt tay Nhạc Thiên chậm rãi đi ra ngoài, đi xuống gara dưới đất, cho vệ sĩ đứng ở lối thoát hiểm chờ, phần mình thì kéo Nhạc Thiên lên xe.
Hai người ngồi chỗ ngồi phía sau, Nhạc Thiên sốt sắng xoa xoa hai bàn tay.
Lữ Ung Hành lấy một điếu thuốc từ tủ đựng đồ trong xe, hỏi: “Không để ý chứ?”
Nhạc Thiên lắc đầu, thầm rủa, chú châm cũng châm rồi còn hỏi tui nữa, đúng là lão già mất nết.
Lữ Ung Hành rít một hơi thuốc, đôi môi mỏng phun ra một làn khói, lạnh nhạt nói với Nhạc Thiên: “Thứ bác sĩ Lưu đưa con đó, có dùng không?”
Nhạc Thiên gật đầu.
Lữ Ung Hành nghiêng mặt, hứng thú nhìn cậu, “Bây giờ còn dùng?”
Nhạc Thiên đỏ mặt, lại chậm rãi gật đầu.
Lữ Ung Hành thầm nghĩ, vậy mà khi nãy còn nhảy hăng say đến vậy, thật đúng là đủ dâm.
Lữ Ung Hành hít một hơi thuốc rất mạnh, ngữ khí ôn hòa nói: “Cho chú Lữ xem thử?”
Nhạc Thiên ngượng ngùng nói: “Không có gì đẹp cả.”
“Chú Lữ làm con bị thương, không được xem, trong lòng chú thấy không yên.” Lữ Ung Hành đường hoàng nói.
Nhạc Thiên không có cách nào, đành phải xoay người lại cởi qu@n cho hắn nhìn.
Da thịt trong trắng lộ hồng của thanh niên đặt trên ghế xe lót bằng da thuộc màu đen càng có vẻ nõn nả, Lữ Ung Hành tắt thuốc, bàn tay chầm chậm mon men đến.
Nhạc Thiên mới đầu còn muốn phản kháng, khổ nỗi Lữ Ung Hành thật sự quá lợi hại, cây thuốc bằng ngọc đã dùng đến cỡ hai ngón tay rồi, rất vừa vặn, Nhạc Thiên sướng muốn chết, kết thúc ngay trong xe, bởi vì nằm ngửa mặt lên, còn làm bẩn kính xe, hai mắt cậu mông lung nhìn hoa tuyết trên kính, hé môi thầm kêu: “Chú Lữ…”
“Chú Lữ đây…” Lữ Ung Hành như một tên già dê háo sắc, cởi qu@n mình ra, kéo Nhạc sang, mục tiêu nhắm thẳng vào đôi môi như hoa của đối phương.
Lữ Ung Hành làm mạnh đến nổi tay sai bên ngoài thấy xe rung lắc không ngừng, nhưng tâm lặng như nước, thầm nói, mấy bức hình trên bàn tiên sinh tạm thời không cần đến.
Hồi lâu, xe rốt cuộc cũng đã ngừng rung lắc, Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, “ừng ực” một tiếng nuốt xuống, Lữ Ung Hành dùng ngón cái lau chùi bờ môi bóng bẩy ướt át của cậu, nhẹ giọng nói: “Chú Lữ lại xúc động nữa rồi, xin lỗi con nhé.”
Nhạc Thiên: “…” Lão già khốn nạn tuyệt thế này ở đâu ra, cậu cũng lau mặt, bình tĩnh nói: “Không sao ạ, là đàn ông cả mà.”
Lữ Ung Hành rất hài lòng với thái độ không khóc không quấy không làm ồn của An Nhạc Thiên, tuy rằng ông Lưu nói An Nhạc Thiên vẫn còn là chim non, nhưng Lữ Ung Hành tin chắc rằng, cho dù An Nhạc Thiên có là chim non, thì cũng là một chú chim non rất thèm đàn ông, với người chú đã nuôi lớn mình còn có thể chủ động cởi áo nới dây lưng, thì sao mà là loại thuần lương được cơ chứ?
Cứ anh tình tôi nguyện thế này, hòa hòa nhã nhã, không thể tốt hơn, quan trọng là đối với An Nhạc Thiên, tuy rằng Lữ Ung Hành không chắc quá thích, nhưng thật sự rất tin tưởng.
Lữ Ung Hành dịu dàng mặc quần cho