Giờ phút này, Hoàng Mai xoa xoa ngón tay, có gắng đề lộ dáng vẻ hiền hòa: “Nám Nám, bà ngoại đến thăm cháu đây, cơ thể có khỏe hơn chút nào không?”
“Bà ngoại? Bà ngoại của Nám Nám đã qua đời rồi, tại sao bà cứ phải giả mạo thành bà ngoại của cháu chứ?” Nám Nám mở to mắt, dáng vẻ ngây thơ vô tội.
Nhưng điều này lại khiến Hoàng Mai cảm thấy nghẹt thở, Hoàng Mai âm thầm kiềm nén sự tức giận: “Nám Nám, trên danh nghĩa thì bà là bà ngoại của cháu.
Có phải Nám Nám ở bệnh viện cảm tháy rất nhàm chán không? Hay bà ngoại đưa cháu về nhà chơi một lát nhé?”
“Cháu không muốn, nều lỡ lại xảy ra chuyện như lần trước khiến Nám Nám bị nguy hiểm thì mẹ sẽ trách cháu, hơn nữa, cả chú lợi hại cũng sẽ trách móc cháu.”
Đứa con gái chết tiệt này lại dám kết bè kết phái, đêm Mộ Bắc Ngật ra uy hiếp bà ta.
Nhưng vẻ mặt Hoàng Mai vẫn ôn hòa, nhẹ nhàng cười: “Sẽ không đâu Nám Nám, chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm thôi, bây giờ ông bà ngoại cũng rát muốn đưa Nám Nám về.”
Con ngươi Nám Nám không ngừng chuyển động, như thể đang chơi đùa rất vui vậy.
Nửa tiếng sau, Cố Chân Hải ngồi một mình trong phòng khách cảm thầy vô cùng phiền muộn, quay lại thì nghe thấy âm thanh của Hoàng Mai: “Chân Hải, ông xem ai tới này.”
Có Chắn Hải nâng mi, quay lại thì nhìn thầy Nám Nám đang bước vào, bây giờ người duy nhất có thể cứu mạng ông ta chính là Có Tiểu Mạch, giờ phút này khi nhìn thấy Nám Nám thì thái độ thay đổi nhanh chóng, nhanh chóng chạy tới ôm Nám Nám vào lòng.
Hoàng Mai cảm thầy bất ngờ, ngay sau đó nghiền răng nghiền lợi, sắc mặt ông ta biến đổi cũng nhanh quá nhỉ?
Đúng là một tên phé vật!
Nhưng bây giờ, khả năng sống sót của họ đều dựa vào cô bé này, Cố Chân Hải vui mừng nhìn về phía Hoàng Mai: “Bà làm cách nào mà đưa Nám Nám về đây được thế? Tiểu Mạch đâu? Con bé cũng về đây sao?”
Sắc mặt Hoàng Mai liền trở nên u ám, bà ta âm thằm nghiền răng lên tiếng: “Chấn Hải, ông nghĩ sao mà Tiểu Mạch lại trở về đây chứ?”
Nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Mai, Có Chắn Hải biết mình hơi lố, nhanh chóng thu lại, ôm Nám Nám đi tới sô pha ngồi xuống, mang toàn bộ quà vặt cũng như trái cây đến trước mặt Nám Nám.
“Nám Nám, cháu xem muốn ăn gì.” Vẻ mặt Cố Chân Hải vui vẻ.
Nám Nám ngồi xếp bằng trên sô pha, dáng vẻ tinh ranh, nghiêm túc chỉ ra bộ mặt giả tạo của Có Chấn Hải: “Ông ngoại, thái độ của ông trước đây đối với mẹ Nắm của cháu rất kém, cháu đã thấy ông đánh mẹ cháu.
Thé thì sao bây giờ ông lại