Huống hồ, lúc này anh rất mệt, không có tâm tư đùa giỡn.
Thế nên anh trực tiếp cúi người xuống.
Cố Tiểu Mạch cảm thấy người kia đổ xuống, ôi ôi!
Có điều mùi của người này có chút quen thuộc? Anh khẽ dựa gần, khí tức nam tính mát lạnh liền truyền tới.
Cố Tiểu Mạc công phu tay chân rất cao, anh phải dùng cả hai tay mới kiềm chế cô lại được.
“A… ưm!” Cố Tiểu Mạch nghẹn ngào gào lên, môi bị ngăn chặn, hô hấp bị cướp đoạt.
Cả người cô mềm nhũn, trong bóng tối không nhìn thấy ai.
Nhưng hơi thở quen thuộc này làm cô nhận ra chính là anh.
Đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ được mà ra đây làm gì, còn không bật đèn? Một màn như này người thường nhất định sẽ bị dọa sợ.
Cảm giác người dưới thân an tĩnh trở lại, anh mới chậm rãi rời đi.
Cô chỉ là xuống uống nước, nhưng lại được kinh qua một màn như này.
Cô đẩy anh không ra, cả người tiếp tục bị đè lên.
Bầu trời nổi ánh bình minh, lúc này cô đã sớm kiệt sức, trán rịn mồ hôi, xụi lơ trong ngực Mộ Bắc Ngật, ngủ say sưa trong lòng anh.
Mộ Bắc Ngật chỉnh trang mình rồi mới ôm cô lên lầu.
Vừa thân cận cô nên buồn phiền với đi không ít.
Mặt trời lên cao rồi mà cô vẫn còn nằm ngủ trong phòng anh.
Nám Nám đã sớm tỉnh, Mộ Bắc Ngật đưa cô bé tới bệnh viện làm kiểm tra.
Hai tay cô bé ôm cổ anh, len lén cười: “Chú lợi hại, tối hôm qua mẹ Nấm lén chạy tới phòng chú ngủ sao?”
Không ngờ tiến triển nhanh như vậy, Nám Nám lại suy nghĩ không biết có nên đổi xưng hô không?
Cô bé sớm đã thích chú lợi hại làm ba mình rồi.
“Cười vui thế?”
“Đúng đó, ba” Nám Nám nhất thời lở miệng.
Cả người anh cứng đờ, nửa ngày không kịp phản ứng.
Anh nhìn về phía Nám Nám, có chút giật mình lo lắng hỏi lại: “Nám Nám, cháu vừa gọi chú là gì?”
Nám Nám