Sau khi lên xe, toàn thân Cố Tiểu Mạch bị Mộ Bắc Ngật giam cầm, cô còn chưa hoàn toàn say, vẫn có chút tỉnh táo, xe ô tô so với bên ngoài ấm hơn rất nhiều, thân thể cứng ngắc cũng dần dần nóng lên.
Đôi mắt Cố Tiểu Mạch có chút khô khốc, đối mặt với anh, kiểu gì cũng phải đối diện với chuyện ban sáng “Cố Tiểu Mạch, đừng lo lắng bất cứ thứ gì, cứ để tôi giải quyết hết, được không?”
Chưa đợi cô mở miệng, Mộ Bắc Ngật đã bày tỏ thái độ của mình trước.
Sau khi Dịch Bách nhận ra bản thân là một bóng đèn lớn, anh ta tìm cớ xuống xe.
Mộ Bắc Ngật hơi dựa đầu vào lưng ghế phía sau, một tay ôm Cố Tiểu Mạch, nhắm mắt có chút mệt mỏi, sợ rằng Cố Tiểu Mạch sẽ không cần anh nữa.
Giữa lúc nói, ngón tay của Mộ Bắc Ngật nh tai mềm mại của Cố Tiểu Mạch, sau đó nhéo: hàng chạm vào vành Tiểu Mạch, em không được bỏ anh”
Trong lòng càng thêm chua xót, Trong chiếc xe ấm áp này, giọng nói trầm thấp của Mộ Bắc Ngật cố gắng xoa dịu những thấp thỏm bất an của Cố Tiểu Mạch.
“Studio sẽ tiếp tục như thường, không có bất kỳ trở ngại nào.
Có tôi đây, bọn họ không dám làm gì đâu.”
“Việc lần đó là thứ tôi luôn đau đáu.
Tôi có can đảm đối mặt với nó.
Em chỉ cần ngoan ngoãn đứng sau lưng tôi, có được hay không?”
“Cố Tiểu Mạch, em không thể không cần anh” Giọng của Mộ Bắc Ngật càng lúc càng thấp, có chút đờ đẫn, có chút bất lực.
Lỗ tai Cố Tiểu Mạch bị anh nhéo, cảm thấy hơi nóng, những lời này làm cho mắt Cố Tiểu Mạch ươn ướt.
Trước đây tứ cố vô thân, nhưng bây giờ, Mộ Bắc Ngật đã đứng cạnh cô, gỡ bỏ mọi trở ngại cho cô và mang theo gánh nặng của cô đi về phía trước.
Không sớm thì muộn, đây sẽ là một vòng luẩn quẩn đáng sợ, rồi nó sẽ làm cạn kiệt tất cả sự kiên nhãn của Mộ Bắc Ngật.
Trong lòng Cố Tiểu Mạch chua xót, vô vị.
Cô không dám nghe tiếp lời Mộ Bắc Ngật nữa, cô hơi thoát khỏi vòng tay của Mộ Bắc Ngật, thẳng người dậy, nhìn anh không chớp mắt.
Đừng nói nữa, đừng nói nữa…
Bởi vì say rượu, Cố Tiểu Mạch điên cuồng vòng tay qua cổ Mộ