Trốn nhà bỏ đi
Editor: Cheese
Điện thoại tuột từ trong tay xuống, rơi xuống đất.
Trên màn hình vẫn còn hiển thị cuộc gọi đang kết nối, Kiều Giai Nhất hoang mang nghe âm thanh rối loạn từ bên kia truyền đến.
“Này Lộ Lê, cậu không sao chứ? Cậu có nghe thấy không?”
“Cậu không cần suy nghĩ nhiều đâu nha! Lần sau tớ sẽ cùng cậu đi xé trà xanh nha!”
“Cậu đáp lại một tiếng đi mà!”
Lộ Lê sửng sốt một lúc, cuối cùng cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, đem điện thoại cầm lên.
Cô hít hít mũi: “Tớ không có việc gì.”
“Lần sau nhất định phải cùng tớ đi xé trà xanh.”
Kiều Giai Nhất thở phào nhẹ nhõm: “Cậu làm tớ sợ muốn chết.”
“Nhất định sẽ bồi! Con nhỏ này con mẹ nó quá mức ghê tởm!”
Lộ Lê: “Tớ cúp máy trước đây.”
Kiều Giai Nhất hình như còn muốn nói gì đấy: “Này…”
Lộ Lê cúp điện thoại.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, tay ôm đầu gối.
Sau đó cô đột nhiên nhớ tới, lần trước ở nhà họ Trì, cô có cùng anh xem album ảnh, cũng nhớ đến bức ảnh chụp hồi anh học cấp ba.
Anh vốn rất anh tuấn, là nam thần vườn trường hệt như trong phim, khiến người ta không khỏi luân hãm vào. Cô ảo não hận không thể quay ngược thời gian, trở về tạo nên một câu chuyện tình yêu vườn trường với anh.
Đáng tiếc là anh cũng đã có tình yêu vườn trường rồi, chỉ là không phải với cô.
Lộ Lê nghĩ đến giấc mơ hôm đó.
Hóa ra không phải là mơ, mà đã từng xảy ra, nhưng thanh quý giáo thảo lại yêu đương với tiểu bạch hoa, còn cô là hoa hậu giảng đường phú quý căn bản không hề liên quan.
Hơn nữa, cho dù không phải trong mơ thì cô cũng không thể liên quan được. Lúc anh học cấp ba thì cô vẫn còn đang học cấp hai, cũng không phải hoa hậu giảng đường gì.
Lộ Lê nghĩ đến đây, bật khóc.
Khóc thút tha thút thít, thở hổn hển.
Cô vô cùng chán ghét chuyện anh yêu đương hồi đi học với tiểu bạch hoa, cũng vô cùng chán ghét bản thân tại sao lại xuất hiện trễ như vậy, bao chuyện tốt đẹp là vậy, toàn bộ đều không liên quan đến cô.
Lúc anh thi bóng rổ cũng là bông hoa trắng đưa nước, rồi anh còn nắm tay bông hoa trắng, cùng bông hoa trắng làm bài tập, không chừng đến nụ hôn đầu tiên cũng trao cho cô ta.
Lộ Lê càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt không ngừng rơi trên sàn nhà, chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống u ám đến vậy.
Trên thế gian này, đau khổ nhất không phải là muốn được mà không có được, mà là biết rằng dù bản thân có mong muốn đến đâu cũng không thể nào có được, cái mình muốn đã sớm bị người ta đoạt lấy.
Hu hu hu hu hu hu.
Lộ Lê dùng mu bàn tay gạt đi nước mắt, hai mắt đẫm lệ mà lấy điện thoại ra, nhìn màn hình, muốn gọi điện cho anh, nhưng vừa nhìn thấy tên anh trong danh bạ, cô cũng không muốn gọi nữa.
Lộ Lê thoát ra khỏi danh bạ, lại đi vào topic “Vợ chồng ăn lê” do cô lập ra.
Cô đọc từng cái tuyên bố thoát fan.
―― Vợ chồng ăn lê một chút cũng không ngọt.
―― Mọi lần đều là Tiểu Lê Lê đơn phương thổ lộ.
―― Trì Thầm Yến chưa từng tỏ thái độ gì.
Lộ Lê sụt sịt mũi.
Anh không phải không tỏ thái độ gì.
Anh đối với cô rất tốt, chỉ là chưa từng nói yêu cô, cũng không muốn cùng cô sinh em bé thôi.
Lộ Lê nghĩ đến đây, muốn phát điên.
Anh có từng nói thích cô ta chưa?
Anh cũng đã từng đối xử tốt với cô ta như cách anh đối xử với cô sao?
Nước mắt cứ thế từng giọt rơi xuống.
Cô làm sao thế này. Cô cùng anh đáng ra tình cảm vô cùng tốt mà, sao bây giờ cô cảm thấy không thể nào tin tưởng được điều đó?
Cô chống tay đứng lên, chân ngồi lâu đã tê rần cả rồi, nhìn đồng hồ một chút.
Anh sắp đi làm về rồi.
Lần đầu tiên trong đời, Lộ Lê không chờ mong anh về, mà là sợ hãi.
Cô sợ chính mình không biết phải đối mặt với anh như thế nào, sợ bản thân thấy anh xong sẽ liền khóc.
Thời gian không còn nhiều, cô càng sợ.
Lộ Lê nhìn khắp nơi, đột nhiên đi về phòng mình, thu dọn đồ đạc.
*****
Trì Thầm Yến hôm nay đúng giờ đi về.
Chuyện quá khứ đã qua, vợ của anh là Lộ Lê.
Trì Thầm Yến do dự không biết có nên nói với Lộ Lê chuyện anh và Bạch Thiên Nghênh có qua lại với nhau không, nhìn Lộ Lê thì có vẻ chưa biết gì.
Anh cảm thấy nếu nói ra thì Lộ Lê sẽ không vui, nhưng anh vẫn cảm thấy giữa vợ chồng thì nên thẳng thắn thành khẩn.
Lúc chạy xe đi ngang qua tiệm chuối chiên, Trì Thầm Yến nhìn thấy bên ngoài có người đang xếp hàng.
Anh phát hiện gần đây Lộ Lê thích ăn chuối chiên, mỗi lần ăn đều cắn một ngụm to, hai má phình ra.
Cô thích ăn ở nhà hàng được sao Michelin, nhưng cũng thích ăn quà vặt bên đường.
Lộ Lê mỗi ngày đều sẽ đợi anh đi làm về, rồi hai người sẽ cùng nhau ăn cơm.
Vì thế, Trì Thầm Yến bảo tài xế dừng xe lại, đi mua chuối chiên.
Cuối cùng, anh cầm thêm một bao chuối chiên mới ra lò, đi thang máy lên tầng 62.
Lúc anh mở cửa ra, không thấy Lộ Lê như ngày thường chạy ra nói một câu “Ông xã đi làm về rồi.”
Anh đổi giày, đặt chuối chiên lên bàn ăn, sau đó đi tìm Lộ Lê.
Không thấy người.
Lên lầu hai, vẫn không có ai.
Anh hơi nhăn mày.
Không phải Thiên Vĩnh đã báo cáo là đưa Lộ Lê về rồi sao?
Trì Thầm Yến đi xuống lầu, gọi người làm tới, hỏi phu nhân đi đâu rồi.
Người làm chỉ nói phu nhân buổi chiều về, nhưng mới đây lại đi nữa.
“Có nói đi đâu không?” Trì Thầm Yến hỏi.
Người làm lắc đầu, bảo phu nhân không nói.
Trì Thầm Yến lấy điện thoại ra, gọi cho Lộ Lê. Không biết cô có xảy ra chuyện gì không.
Nhưng điện thoại reo thật lâu, cuối cùng chỉ có giọng tổng đài: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Hai mày anh nhíu chặt.
Anh lại mở wechat ra nhắn tin cho cô, hỏi:【Em đang
ở đâu? Tại sao không nghe điện thoại?】
Sau đó còn gọi qua wechat cho cô.
Vẫn không ai bắt máy.
Trì Thầm Yến đột nhiên cảm thấy luống cuống.
Anh gọi không được cho Lộ Lê, nghĩ không biết cô có hay gọi điện cho ai không.
Kiều Giai Nhất.
Nhưng anh không có số của Kiều Giai Nhất.
Trì Thầm Yến hít vào một hơi, đang định gọi thư ký đi tra số điện thoại của Kiều Giai Nhất gửi qua, thì điện thoại anh vang lên.
Là một dãy số lạ.
Trì Thầm Yến nghe máy.
“Cho hỏi, là Trì Thầm Yến phải không?”
Trì Thầm Yến: “Là tôi.”
Người bên kia thở hắt ra: “Tôi là Kiều Giai Nhất, bạn của Lộ Lê.”
Trì Thầm Yến không ngờ Kiều Giai Nhất lại gọi đến cho anh: “Tôi biết.”
Kiều Giai Nhất kể lại chuyện chiều hôm nay đã nói gì với Lộ Lê cho anh nghe. Lộ Lê đã biết hồi cấp ba anh có qua lại với Bạch Thiên Nghênh.
Kiều Giai Nhất: “Hình như Lộ Lê có hơi buồn đó, anh về nhà nhớ dỗ cô ấy một chút.”
“Tôi biết là…anh chỉ đang phối hợp để lừa cô ấy. Nhưng bây giờ cô ấy rất thích anh, vô cùng thích anh, tôi cũng không xa lạ chuyện mối tình đầu bạn gái cũ này. Nhưng mà bây giờ cô ấy tạm thời không tiếp thu nổi cũng là chuyện bình thường. Anh vừa gạt vừa dỗ cô ấy, đừng để cô ấy đau lòng, coi như tôi nhờ anh có được không?”
“Anh cũng đừng cảm thấy phiền, cô ấy không có nghĩ bậy bạ gì hết, chẳng qua là do lú lẫn nên mới nhận nhầm anh thôi, cũng rất đáng thương.”
“Dù sao, anh cũng…lợi dụng tình trạng của cô ấy mà lăn lộn nhiều đến như vậy.”
Trì Thầm Yến nghe Kiều Giai Nhất nói xong, nhắm mắt lại, nói: “Không thấy Lộ Lê đâu cả.”
Kiều Giai Nhất liền kinh ngạc: “Cái gì??? Không thấy đâu!!!”
Trì Thầm Yến: “Cô có biết cô ấy hay đi đâu không, hoặc là cô ấy có thể đi những đâu, cô ấy có nói cho cô biết không?”
Kiều Giai Nhất: “Tôi làm sao biết được! Cô ấy không hề nói cho tôi!”
Trì Thầm Yến: “Được rồi, cảm ơn. Tôi sẽ đi tìm cô ấy.”
Kiều Giai Nhất: “Tôi cũng……”
Trì Thầm Yến trực tiếp cúp máy.
Anh siết điện thoại lại, cố gắng làm chính mình bình tĩnh.
Lộ Lê mới đi ra ngoài chưa được bao lâu, chắc là chưa đi xa.
Trì Thầm Yến lập tức gọi điện cho thư ký Chu, nói anh ta cho người đi tìm tung tích của Lộ Lê.
Lộ Lê cũng lái xe đi vòng vòng xung quanh để tìm, tai nghe bluetooth vẫn luôn gọi cho Lộ Lê.
Trời ngày một tối dần, đèn đường cũng đã bật.
Anh dừng xe ở ven đường, sau đó đánh vào vô lăng một cái.
Tìm một người không khó, trừ khi người ta không muốn bị tìm ra.
Anh nghĩ nếu Lộ Lê đã không muốn anh tìm thấy cô thì sẽ làm cái gì.
Mỗi lần cô ra ngoài đều có tài xế và Thiên Vĩnh đi theo, đến thành phố S ba năm có lẽ cũng chưa hề đi tàu điện ngầm.
Dù là Lộ Lê của lúc trước hay sau khi bị đụng xe, Trì Thầm Yến đều biết cô chưa từng gặp người xấu, chưa bị người lừa gạt bao giờ.
Lúc này, điện thoại báo tin nhắn.
Là thư ký Chu gửi qua.
Nói đã tìm được hành tung của phu nhân, đang ở một khách sạn 5 sao cách Tô Hà Loan không xa, hai tiếng trước cô đã dùng chứng minh thư để check-in vào khách sạn.
Thư ký Chu báo cáo xong, lại gửi địa chỉ khách sạn cùng số phòng qua cho Trì Thầm Yến.
Trì Thầm Yến rốt cuộc cũng thở hắt ra một hơi.
Nếu đã dùng chứng minh thư để check-in, vậy cô cũng không có ý trốn anh đến mức không để anh tìm thấy.
Nhưng vì sao lại không bắt điện thoại?
Trì Thầm Yến không nghĩ nhiều, liền lái xe đi đến khách sạn.
Anh vừa mới khởi động xe, điện thoại lại kêu.
Trì Thầm Yến nhận điện thoại.
Lần này, bên tai nghe truyền đến một giọng nữ mềm mại, giọng mũi dày đặc: “Ông xã.”
……
Lộ Lê ngồi trong phòng khách sạn.
Cô nhìn điện thoại hiện lên vô số cuộc gọi nhớ mà trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi lại.
Cô cũng không định bỏ nhà trốn đi, cũng không cố tình trốn, cô chỉ muốn ở một mình bình tĩnh một chút thôi.
Cô không muốn để người khác lo lắng.
Cho nên, sau khi nhắn tin cho Kiều Giai Nhất xong, cô liền gọi cho Trì Thầm Yến.
Trì Thầm Yến rốt cuộc cũng nghe được giọng cô, như mất đi mà tìm lại được, vô cùng vui mừng, cảm giác như trái tim đang treo lên cũng hạ xuống.
“Em đang ở khách sạn xx đúng không? Đợi một chút, anh liền qua đó.” Anh nói.
“Không, không cần!” Lộ Lê vừa nghe xong, liền cự tuyệt, hơn nữa không hiểu vì sao mới nghe giọng anh thôi mà nước mắt ban nãy vừa ngưng lại tuôn rơi rồi.
Cô một tay lau nước mắt, một bên nói: “Hu hu…ông xã không cần qua đây…hu hu…”
Cô khóc đến thở không nổi, nói ngắt quãng: “Em không có muốn…hu hu…bỏ nhà trốn đi…hức…Anh không cần đi tìm em…Em chỉ muốn….hu hu hu…ở một mình một lúc thôi.”
“Chúng ta…hu hu hu…trước mắt…cho nhau không gian…hức… để bình tĩnh một chút…có được không?”
~ Hoàn chương 22 ~
Truyện convert hay :
Đô Thị Cuồng Kiêu