Chương 1541
Hoắc Trì Viễn xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều nói:”Đi đi. Anh sẽ làm xong nhanh thôi.”
Tề Mẫn Mẫn thân thiết hôn lên mặt Hoắc Trì Viễn rồi rời khỏi thư phòng.
ĐI xuống lầu, nhìn thấy dì Lưu đang mang đồ ăn vào, cô liền nhận lấy:”Bà nội quản gia, cháu chờ bà lâu rồi!”
Dì Lưu đặt đồ ăn lên bàn cười hỏi:”Thiếu gia ở nhà, cô không ở bên cạnh cậu ấy sao?”
“Đã là vợ chồng lâu như vậy rồi, làm sao lúc nào cũng ở cạnh được ạ?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt thẹn thùng nói.
“Cậu chủ lại không nghĩ như vậy.” Dì Lưu đều nhìn thấy tất cả qua ánh mắt của Tề Mẫn Mẫn, trêu chọc nói.
Tề Mẫn Mẫn giúp đặt đồ ăn lên bàn, đỏ mặt kháng nghị:”Bà nội quản gia!”
Dì Lưu cười haha:”Không đùa với cô nữa. Hôm nay là sinh nhật cậu chủ, tôi phải làm thêm vài món ăn. Nhiều năm rồi không náo nhiệt như thế này.”
Nói xong, dì Lưu thở dài thật dài.
“Bà nội quản gia, bà dạy cháu làm bánh ngọt sinh nhật đi.” Tề Mẫn Mẫn ôm cánh tay dì Lưu, lấy lòng nói.
“Cô muốn tự tay làm bán sinh nhật cho cậu chủ??” Dì Lưu tò mò nhìn Tề Mẫn Mẫn. Ngay cả muốn và đường Tề Mẫn Mẫn còn không phân biệt được, làm bánh ngọt ư? Bà nhìn cô với thái độ hoài nghi.
“Vâng, bà nội quản gia, bà dạy cháu đi.” Tề Mẫn Mẫn lắc lắc cánh tay dì Lưu. “Cháu biết bà là giỏi nhất.”
“Được rồi. Để lát nữa, còn giờ tha cho tôi.” Dì Lưu cười nói.
Dì Lưu rốt cuộc cũng nhận lời, Tề Mẫn Mẫn mừng muốn điên ôm chầm dì Lưu.
Dì
Dưới sự trợ giúp của dì Lưu, Tề Mẫn Mẫn bắt đầu nghiêm túc đánh trứng, nhào bột.
Lúc Hoắc Trì Viễn xong việc đi xuống lầu, ngửi thấy mùi bánh ngọt. Nghe thấy tiếng cười của Tề Mẫn Mẫn, anh liền nhón chân đi đến cửa nhà bếp.
“Tuy có hơi xấu, nhưng dù sao cũng chín rồi.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Hoắc Trì Viễn nhìn thấy hai cái bánh có vẻ như được làm không thành công lắm, liền cười đi tới:”Em đã lãng phí bao nhiêu bột mì rồi?”
“Không chỉ bột mì, còn có mười mấy quả trứng gà,….” Tề Mẫn Mẫn khoa trương giơ tay đếm.
Hoắc Trì Viễn vươn ngón tay lau bột trên chóp mũi Tề Mẫn Mẫn.
“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn không hiểu chớp chớp mắt.
“Bột.” Hoắc Trì Viễn giơ ngón tay đầy bột đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn.
“Có nhiều lắm sao?” Tề Mẫn Mẫn lập tức bỏ bánh ngọt xuống, chạy vào nhà vệ sinh. Khi cô nhìn thấy cái mặt có cái mũi trắng như hề trong gương thì cười nghiêng ngả.
Hoắc Trì Viễn ôm hông cô từ phía sau, gục xuống vai cô nói:”Nhà đầu, cảm ơn em!”
Đã sáu năm rồi anh chưa ăn bánh ngọt sinh nhật.
Tất cả những thứ Tề Mẫn Mẫn làm hôm nay đều gợi cho anh nhớ đến Y Nhiên.