Chương 1548
“Có thể…lại lần nữa không?” Tề Mẫn Mẫn giơ tay, ha ha cười hai tiếng.
“Không thể!” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền bá đạo hôn lên môi cô, hai tay lần xuống phía dưới, thò vào trong váy cô…
Hoắc Trì Viễn bị một trận chuông điện thoại đánh thức.
Anh xoa bóp tay chân nhẹ nhàng xuống giường, đi đến ban công nghe.
“Anh, không quấy rầy anh chứ?” Hoắc Tương nửa đùa nửa thật hỏi han.
“Em nói xem?” Hoắc Trì Viễn hơi hất mày.
“Mười giờ rồi, anh owi1” Hoắc Tương cố ý tăng thêm ngữ khí.
“Hôm qua sinh nhật anh, có uống chút rượu.” Hoắc Trì Viễn xấu hổ ho khan một tiếng.
“Anh không cần giải thích.” Hoắc Tương hô hô cười nói: “Đều là người trưởng thành!”
Hoắc Trì Viễn quay người lại, nhìn Tề Mẫn Mẫn vẫn ngủ ngon qua cửa kính, trong mắt đầy ý cười. Tối hôm qua thật sự mệt chết cô rồi: “Tìm anh có chuyện gì?”
“Cùng ăn một bữa cơm đi. Cha mẹ Viễn Chu qua rồi. Muốn thảo luận chuyện hôn lễ với ba mẹ.” Âm thanh của Hoắc Tương để lộ chút thẹn thùng của cô gái nhỏ.
“Tốc độ của Tần Viễn Chu rất nhanh.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
“Anh ấy? Gỉa heo xơi tái cọp già.” Hoắc Tương dùng một loại ngữ khí kiêu ngạo đàm luận về Tần Viễn Chu.
“Người đàn ông như thế mới có thể giữ được em.” Hoắc Trì Viễn cưng chiều cười nói.
Nếu Tần Viễn Chu không qua được ải ba mẹ, thì không có tư cách cưới Hoắc Tương. Em gái của anh cũng không phải là người đàn ông bình thường
Hoắc Tương khó xử “Uhm một tiếng: “Anh ấy cực kỳ đàn ông.”
Hoắc Trì Viễn đồng ý nở nụ cười.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Viễn Chu, anh liền cảm thấy được người đàn ông này giống như phi vật trong ao, không vô hai giống như mặt ngoài.
“Đợi Tề Mẫn Mẫn dậy, anh liền đưa cô ấy qua.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
“Cứ như vậy, em lại gọi cho anh hai đây.” Hoắc Tương nói xong, liền cúp điện thoại.
Hoắc Trì Viễn trở lại phòng ngủ, Tề Mẫn Mẫn đang mở mắt ngồi dậy.
“Dậy rồi?” Hoắc Trì Viễn ngồi trên giường, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Tề Mẫn Mẫn ngáp một cái, di chuyển qua chui vào trong lòng Hoắc Trì Viễn: “Anh vừa mới gọi điện với ai thế?”
“Tiểu Tương. Cha mẹ Tần Viễn Chu bay qua thảo luận chuyện hôn lễ với ba mẹ. Cùng ăn chút gì đi sau rồi chúng ta qua đó.” Hoắc Trì Viễn nói tin vui của Hoắc Tương cho Tề Mẫn Mẫn, Tề Mẫn Mẫn lập tức hưng phấn mở to mắt.
“Thật tốt quá, lại có bánh kẹo cưới để ăn!”
“Một phần bánh kẹo cưới đã khiến em cao hứng như thế. Em cần phải đưa đại lễ mới đúng.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
“Không sợ, có anh là được.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm làm mặt quỷ.