Một khắc trước, cô và Lục Vân Cảnh vẫn là sinh tử ngăn cách, cô còn rất nhiều bí mật chưa kịp hỏi, nhưng giây sau anh lại còn sống xuất hiện trước mặt cô, nhưng phía trước hoàn toàn khác, mười năm sau, mười năm sau Trình Vũ đối mặt chính là mười năm trước Lục Vân Cảnh.
Cô chưa thực sự hiểu rõ Lục Vân Cảnh.
Lục Vân Cảnh có thói quen hằng ngày rèn luyện, anh tập ở sân sau, để duy trì vóc dáng cường tráng, anh tập thể dục ở sân tập bất cứ khi nào có thời gian.
Anh thay dép rồi bước vào, có người mang đến cho anh một cốc nước điện giải và một đĩa bánh ngọt, anh uống nước xong, dùng dĩa ăn xiên một khối bánh ngọt, định đưa vào miệng thì như nhận ra một ánh mắt mạnh mẽ nào đó đang nhìn, anh vô ý thức quay đầu lại.
Trình Vũ nhìn chăm chú ánh mắt của anh, không hề ngoài ý muốn cùng anh đối mặt, đôi mắt của anh bình tĩnh, lại như là cất giấu bầu trời bao la bát ngát cùng nước biển vô biên, thâm thúy rồi lại cất dấu uy hiếp.
Sau khi đối mặt với anh, Trình Vũ buộc phải vội vàng chạy trốn ánh mắt của anh gần như ngay lập tức. Nhưng sau khi anh phát hiện ra người đang nhìn anh là cô, anh không có biểu hiện gì thừa, anh quay đầu lại và tiếp tục nếm thử những chiếc bánh ngọt mà anh vẫn còn thời gian để nếm thử..
Đúng, đây là thái độ của Lục Vân Cảnh cho tới nay đối với cô. Không, chuẩn xác mà nói, đây là thái độ của họ với nhau. Dù là trong nhà, họ thường không nói một lời nào, trừ phi gặp chuyện không thể không nói, nếu không thì giống như vừa rồi vậy, cứ coi nhau như những người xa lạ.
Kỳ thật điều này cũng có thể hiểu được, vốn dĩ hôn nhân của cô và Lục Vân Cảnh chỉ là một cuộc giao dịch hợp đồng.
Lục Vân Cảnh giúp đã giúp cô giải quyết rắc rối do ba cô để lại, mà anh cần cô gả cho anh để nhục nhã người kia đã từng sỉ nhục anh.
Sau khi kết hôn hai người đều rất rõ ràng tình huống hôn nhân của hai người, cho nên tất cả mọi người đều rất ăn ý, họ không quan tâm nhau và không liên quan gì đến nhau.
Hai người duy trì cuộc hôn nhân như vậy trong suốt tám năm, hoàn toàn không có tình cảm, ngay cả liên lạc trao đổi cũng không có.
Cho nên lúc ban đầu nghe được nữ cảnh sát nói Lục Vân Cảnh vì cứu cô mà giết nhiều người như vậy cô mới cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô không tin Lục Vân Cảnh sẽ vì cô làm như vậy, anh cũng hoàn toàn không không có lý do gì để làm điều đó cho cô.
Nói rằng anh yêu cô rất nhiều?
Những lời này giống như là chuyện cười, hoàn toàn không có khả năng.
Cô thậm chí còn nghĩ tới, Lục Vân Cảnh giết nhiều người như vậy, cũng không phải là vì cứu cô, anh đã từng làm bác sĩ,
cho nên đối với y học nhất định sẽ có đam mê với y học, vì vậy khả năng cứu sống cô thật sự chỉ là vì nghiên cứu.
Nghĩ như vậy giống như có chút quá vô tình quá tàn nhẫn một ít, chỉ là trừ suy nghĩ đó ra cô thật sự không thể tìm ra lý do để Lục Vân Cảnh cứu cô bằng mọi giá.
Lục Vân Cảnh đã ăn xong bánh ngọt đi lên lầu, giờ phút này cô đang đứng ở trên bậc thang, anh từng bước một đi lên trên đi, bước từng bước tiến lại gần cô.
Người chồng lạ lẫm lại đáng sợ này, cô chưa bao giờ thực sự hiểu anh, cô không biết động cơ của anh, không biết đến tột cùng anh đang suy nghĩ gì.
Anh đi đến trước mặt cô, giống như thường ngày đi ngang qua cô như thể không nhìn thấy cô, nhưng khi anh đi ngang qua cô, cô lại nghĩ đến lời nói của nữ cảnh sát.
Theo điều tra của chúng tôi, anh ta đã giết người để cứu cô.
Bởi vì Vì tính chất tội ác của anh ta quá nặng, nên bản án tử hình đã được thi hành vài ngày sau khi bản án được tuyên
Dù thế nào đi nữa, anh đã từng cứu cô.
Sự tương phản quá lớn và không thể tưởng tượng được đã để lại cho cô rất nhiều điều mà cô không thể hiểu được. Gặp lại anh sau một đời, trong lòng cô nói không nên lời là một loại cảm giác gì.
Cô nhịn không được gọi lại anh, "Lục.."
Thế nhưng mà vừa ra khỏi miệng, cô mới phát hiện thậm chí mình ngay cả nên xưng hô với anh như thế nào cũng không biết, một lúc sau, cô mới nói: "Lục.. Anh Lục."
Anh hơi dừng lại quay đầu nhìn cô, khẽ cau mày, mặc dù không để lại dấu vết gì nhưng Trình Vũ vẫn có thể nhìn ra vẻ ngạc nhiên trong biểu cảm của anh. Chắc anh cũng không ngờ tới cô lại đột nhiên chào hỏi anh.
Cô hơi cúi thấp đầu tránh đi ánh mắt của anh, sâu hít sâu một hơi mới nói: "Ta.. Chúng ta cùng nhau ăn cơm chứ?"
Thật lâu không đợi được câu trả lời của anh, cô lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm của anh rơi vào trên người cô, trên mặt cũng không có biểu hiện gì thêm, anh vẫn luôn im lặng, nhưng sự im lặng của anh lại không hiểu để cho người cảm thấy đáng sợ.
Bởi vì bạn căn bản không thể nhìn không thấu người này đang suy nghĩ gì.
Ở chung với một người như vậy, quả thực dừng lại thêm một phút cũng sẽ cảm thấy khủng hoảng, Trình Vũ thật sự chịu không được, đang muốn nói không muốn thì coi như xong, lại không nghĩ anh khẽ gật đầu một cái, đáp lại: "Được."