Võ Đạo Tinh Hồn

Vương tiêu thành binh châu


trước sau



Lúc này đã không còn ai dám tùy tiện bước vào gió lốc nữa, bọn họ hiểu rất rõ một khi đi vào cần tiêu hao nguyên lực tinh thần chống lại gió lốc đáng sợ. Mà đợi đến khi phát hiện nguyên lực tinh thần không cách nào chống đỡ ngươi đi tới thì lúc đó ngươi muốn lui cũng đã muộn, đây cũng là nguyên nhân nhóm người đầu tiên chết trong gió lốc.



Hiện tại dù bọn họ dò xét cũng sẽ không đi sâu vào bên trong, chỉ tùy ý đi vài bước cảm nhận thử xem.



Nhưng lại có càng nhiều người muốn cướp lấy Tinh Thần quả, chỉ có như vậy mới có thể đi đến phía bên kia.



Tuy nhiên lúc này gã kiếm khách Yến Châu bên cạnh Mộ Bạch Phi kia càng muốn mạng của mình hơn là Tinh Thần quả. Nhìn thấy Tần Vấn Thiên từng bước đi tới, gió mạnh đánh vào trên mặt gã, khiến gã thật sự sợ hãi.



Bóng dáng thiếu niên đi về phía gã lại cho gã áp lực trước nay chưa từng có. Trước đó không lâu ba người bọn họ liên thủ đối phó Tần Vấn Thiên mà vẫn không làm gì được đối phương, hiện tại lại chỉ còn một mình gã mà thôi.



- Vù.



Thân pháp Tần Vấn Thiên xuất ra, ngay sau đó đã đáp xuống trước người đối phương, thần nguyên trong Luân Mạch gào thét, Khô Tịch ấn huyết sắc dẫn theo uy lực hủy diệt được xuất ra. Sắc mặt kiếm khách Yến Châu kia tái nhợt cầm kiếm chống cự, kiếm quang lập lòe trước mặt huyết sắc chưởng ấn lại ảm đạm vô quang. Một tiếng nổ mạnh vang lên, bước chân của gã lui về phía sau, chỉ cảm thấy cước bộ bất ổn.



Ngay sau đó có một luồng gió lạnh phất qua, gã chỉ cảm giác toàn thân lạnh lẽo, một luồng kiếm quang rực rỡ lập tức lóe lên, cổ họng gã liền mát lạnh.



Buông bỏ thần binh lợi kiếm trong tay, hai tay gã ôm lấy cổ họng mình, hai tay nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ. Trong mắt gã lộ ra vẻ tuyệt vọng, hai chân vô lực khụy xuống, từng giọt máu tươi nhỏ lên cát vàng mang theo sợ hãi lẫn tuyệt vọng. Thân thể của kiếm khách Yến Châu kiêu ngạo kia ngã vật ra.



Điều này khiến ánh mắt người xung quanh nhìn về phía Tần Vấn Thiên tăng thêm vài phần cảnh giác. Tuy nói trên người hắn có Tinh Thần quả nhưng muốn lấy được cũng không dễ dàng gì.




Lúc Vương Tiêu đi về phía Mộ Bạch Phi liền trực tiếp phát ra công kích đáng sợ. Toàn thân hắn đều tựa như binh khí vậy, cứng rắn không thể phá vỡ. Từng thanh phi đao tinh thần hóa thành vầng sáng màu bạc không ngừng đánh tới Mộ Bạch Phi.



Mộ Bạch Phi dùng kiếm chống cự, lại thấy quyền của Vương Tiêu đánh ra khi thì tựa như sắt thép, lúc lại đáng sợ như thần binh. Trong lúc chiến đấu đột nhiên có vòng kim cương đánh ra, mạnh mẽ bá đạo, phá vỡ tất cả. Hoặc là có xiềng xích xoắn lại xông tới, xiềng xích mang theo lưỡi dao sắc bén chèn ép Mộ Bạch Phi đến không thể thở dốc, liên tục lui về phía sau.



- Ầm ầm!



Vương Tiêu bước đến trước người Mộ Bạch Phi, hai tay đều bao trùm chiếc giáp màu bạc. Sau khi đẩy kiếm đối phương ra liền hung ác đánh vào thân thể Mộ Bạch Phi, đánh cho Mộ Bạch Phi bạo lui, miệng phun máu tươi.



- Ta đưa Tinh Thần quả cho ngươi.



Sắc mặt Mộ Bạch Phi trắng bệch nói với Vương Tiêu.



Lúc này Vương Tiêu mới dừng tay đi về phía Mộ Bạch Phi. Thần sắc hắn vẫn luôn lộ vẻ lạnh nhạt, mặt không biểu tình nhưng lại cho người ta cảm giác kiên cường bá đạo, tựa như thần binh lạnh băng mà sắc bén.



Vươn tay về phía Mộ Bạch Phi, Mộ Bạch Phi đặt Tinh Thần quả vào tay Vương Tiêu. Vương Tiêu cau mày, lạnh nhạt nói:



- Lấy toàn bộ ra.



Vẻ mặt Mộ Bạch Phi cứng đờ, lúc này đây kiêu ngạo như hắn lại phải chịu nhục nhã đến nhường nào, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể kiên trì giao ra toàn bộ Tinh Thần quả cho Vương Tiêu.



Lúc này Vương Tiêu mới xoay người, lập tức có mấy người đi tới bên cạnh hắn. Vương Tiêu phân Tinh Thần quả cho bọn họ, hiển nhiên những người này đều là người hắn mang đến. Hắn không chỉ muốn chính mình đi qua, còn muốn dẫn người của hắn cùng nhau tắm trong tiên trì.



Nếu Tần Vấn Thiên nhìn về phía này sẽ phát hiện kẻ sử dụng búa lớn đánh lén hắn cũng nhận được Vương Tiêu chia phần.



- Còn cần kiếm thêm chút nữa.



Vương Tiêu nhíu mày nhìn về phía Tần Vấn Thiên và Âu Dương Cuồng Sinh.



Âu Dương Cuồng Sinh ở cùng một chỗ với người của Huyền Âm điện, bởi vì trước đó không lâu Âu Dương Cuồng Sinh giúp Huyền Âm điện, lúc này dường như bọn họ đã kết thành đồng minh đối kháng áp lực đến từ Thiên Yêu tông và Thú Vương điện.



Về phần Tần Vấn Thiên, vừa giết chết một gã kiếm khách Yến Châu nên quanh hắn có không ít người nhìn chằm chằm nhưng còn chưa có ai động thủ với hắn.



Bởi vì không ít người ngã xuống, hiện tại phiến không gian này chỉ còn lại hơn bốn mươi người. Ánh mắt Vương Tiêu nhìn chung quanh, ngay sau đó tay hắn chỉ về phía vách núi, vừa rồi mọi người bị cơn lốc cuốn qua khe hở trên vách núi kia mà tới được đây.



- Kẻ không muốn chết thì ra ngoài.




Vương Tiêu chỉ vách núi, giọng nói cứng ngắc lạnh băng chưa từng thay đổi, thần sắc lạnh nhạt kia tựa như hắn vừa nói một câu vô cùng bình thường.



Vẻ mặt không ít người trở nên cứng đờ, lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó mắt bọn họ hơi nheo lại. Bọn họ mơ hồ phát hiện một chuyện thú vị. Bên người Vương Tiêu vừa đủ sáu người, cộng thêm bản thân Vương Tiêu chính là bảy người.



Mà tiên trì vừa vặn có bảy vị trí, chỉ có bảy người có tư cách vào tiên trì tắm rửa. Vương gia thành Binh Châu vừa lúc chỉ có bảy người, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.



Nhất là giờ phút này nghe thấy lời của Vương Tiêu, đoàn người sâu sắc cảm nhận được, hắn thật sự rất ngông cuồng.



Vương Tiêu không phải kẻ ngông cuồng bình thường, dã tâm của hắn rất lớn. Hắn muốn để người của thành Binh Châu mà hắn mang đến độc chiếm tiên trì.



Có điều đã đến một bước này, tuy rất nhiều người đều biết mình không có hy vọng tranh đoạt tiên trì quá lớn nhưng chung quy vẫn ôm một tia hy vọng, bọn họ đều không nỡ buông tha. Thậm chí có một vị tự cho là nguyên lực tinh thần trong cơ thể dồi dào, hắn bước vào gió lốc phía trước muốn xông vào một lần nữa.



- Dọn dẹp chiến trường.



Vương Tiêu lạnh giọng nói, lập tức người quanh hắn tụ tập lại với nhau đứng thành một hàng, một luồng khí tức sát phạt đột nhiên nở rộ. Lúc này dường như bọn họ đều hóa thành thần binh lạnh như băng, lộ ra ý lãnh huyết. Bọn họ bước về phía mấy người, thần sắc những người kia ngưng lại, ngay sau đó bọn họ liền chứng kiến ánh sáng các loại thần binh nở rộ lên.



- Giết!



Gầm lên giận dữ, sát khí rung trời, thần binh của người Vương gia đồng thời bùng lên sát ý đáng sợ, bừng bừng chém ra, chùm sáng khủng bố nháy mắt đã giết chết một người. Bắt đầu dọn dẹp chiến trường đúng như Vương Tiêu nói.



Vương gia vẫn luôn điệu thấp, sau khi thấy tiên trì thì rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt hung ác đáng sợ, dùng tư thế quét ngang hết thảy mà xuất hiện.



Sát khí như cuồng phong càng quét phiến không gian này, rất nhanh đã có bốn người chết dưới thần binh của Vương gia.



Mấy người Thiên Mộng Ngữ đứng

đó, mắt thấy người Vương gia bước đến khiến sắc mặt cô tái đi.



Lúc này tâm tình Thiên Mộng Ngữ đặc biệt phức tạp. Ngày thường cô có phần tự phụ, hôm nay ở bước ngoặc cuối cùng này ngay cả tư cách cạnh tranh cô cũng không có đã bị đào thải ra khỏi thế cục.



Rất tàn khốc nhưng cũng là sự thật, cô không thể không nhìn thẳng vào.



Cô hiểu rất rõ cuộc chiến hôm nay có ý nghĩa gì, nghĩa là khi cô va chạm với những người cùng thế hệ từ các thế lực cấp bá chủ khác nhau trong chín châu thành, cô đã bị áp chế. Hơn nữa các thế lực cấp bá chủ kia vẫn chỉ là một bộ phận của chín châu thành mà thôi. Dù vậy cô vẫn ảm đạm phai mờ, về sau cô làm sao có thể tranh thủ một chỗ nhỏ nhoi trên vũ đài lớn như chín châu thành này đây?



Nếu tương lai vẫn là cục diện như vậy, cô sẽ bị thời đại đào thải, trở nên tầm thường.



Chín châu thành trải qua vô số năm tháng, những nhân vật lóa mắt kia ai chưa từng sáng ngời chói lọi khi tranh phong với người cùng thế hệ, cuối cùng từng bước bộc lộ tài năng.



Trong nội tâm thở dài một tiếng, Thiên Mộng Ngữ đi về phía vách núi, thậm chí không quay đầu lại.




Hôm nay cô bại bởi Mộ Bạch Phi, sau đó Tần Vấn Thiên dùng sức một mình độc chiến ba gã kiếm khách Yến Châu Mộ Bạch Phi, tiếp đó Vương Tiêu dùng tư thế tuyệt đối cường thế đè ép Mộ Bạch Phi.



Có thể tưởng tượng được cô thua thê thảm tới nhường nào.



Nhìn thấy Thiên Mộng Ngữ dẫn theo người Thanh Vân các rời đi, thần sắc không ít người dần ảm đạm, cũng nhao nhao bỏ qua cuộc phân tranh này.



Tham gia thí luyện tiên trì chủ yếu là vì tiên trì, thứ yếu là vì rèn luyện, nhưng giữ được tính mạng vĩnh viễn là quan trọng nhất. Tuy rằng không cách nào đạt được cơ hội tắm rửa trong tiên trì khiến bọn họ có phần tiếc nuối, nhưng kinh nghiệm lần này cũng cho bọn họ lợi ích không nhỏ, về sau tất nhiên càng cố gắng tu hành, tương lai tranh thủ ganh đua cao thấp với những nhân vật chói mắt này.



Vương Tiêu, Âu Dương Cuồng Sinh, Mộ Bạch Phi, cùng với tiểu tử không biết tên kia, những người này xem như được mọi người nhớ kỹ. Có lẽ tương lai bọn họ sẽ lưu lại một nét bút thật đậm trong lịch sử hoàng triều Đại Hạ.



Kẻ đi vào gió lốc lúc nãy kia tuy là không cam lòng nhưng vẫn cảm giác mình không vượt qua được, vì vậy không tiếp tục đi sâu vào mà lựa chọn lui lại. Nhưng khi hắn sắp đi ra khỏi thì nguyên lực tinh thần tiêu hao không còn, thân thể bị xé nát mà chết trong gió lốc khiến không ít người chứng kiến có phần cảm khái.



Không có Tinh Thần quả, e là người ở đây không ai nắm chắc có thể trực tiếp đi qua.



Ánh mắt Vương Tiêu nhìn lướt qua chung quanh, hầu như không còn bao nhiêu người nữa. Hiện tại còn dư lại chính là bọn người đã khai chiến: Thiên Yêu tông, Thú Vương điện, Huyền Âm điện và Âu Dương Cuồng Sinh.



Thực lực của Âu Dương Cuồng Sinh quả nhiên lợi hại, hắn dùng sức một mình chống lại Sư Khôi bùng nổ cùng Yêu Sênh điên cuồng công kích nhưng không hề yếu thế. Mặc kệ ngươi mưa rền gió dữ hắn vẫn lù lù bất động, công kích ngông cuồng bá đạo trước sau như một. Người nơi xa chứng kiến bọn họ quyết đấu cũng ý thức được, tuy nói Âu Dương Cuồng Sinh làm người khinh cuồng làm theo ý mình nhưng thời điểm chiến đấu thì vô luận là công kích hay phòng ngự hắn đều vững vàng như vậy. Có thể thấy được trên con đường tu hành hắn làm đâu chắc đó, thần thông công kích cũng cực kỳ vững chắc.



Trừ những người đang chiến đấu kia chỉ còn lại Tần Vấn Thiên có được Tinh Thần quả cùng Mạc Khuynh Thành, mà ngay cả Mộ Bạch Phi cũng đã bỏ qua lần tranh phong này.



Vương Tiêu đi về phía Tần Vấn Thiên, người phía sau hắn cũng đi theo hắn, tựa như bảy người Vương gia thành Binh Châu này đến dọn dẹp chiến trường, muốn dọn sạch từng người để nắm toàn bộ bảy danh ngạch trong tay.



Vương Tiêu phất phất tay, người phía sau hắn lập tức ngừng lại, một mình hắn đi về phía Tần Vấn Thiên. Hắn vẫn cho rằng lần thí luyện này chỉ có Âu Dương Cuồng Sinh có tư cách làm đối thủ của hắn. Nhưng sau khi nhìn thấy Tần Vấn Thiên, hắn rất muốn thử xem thiếu niên có thể một mình chống lại ba kiếm khách Yến Châu Mộ Bạch Phi có thực lực mạnh nhường nào.



- Ta đi đối phó cô ta.



Sau lưng Vương Tiêu, một người đưa mắt nhìn về phía Mạc Khuynh Thành nói. Bọn họ hiểu được ý của Vương Tiêu, nhưng cũng không thể để Mạc Khuynh Thành ảnh hưởng đến trận chiến của Vương Tiêu và Tần Vấn Thiên được.



Nói xong, người nọ đi về phía Mạc Khuynh Thành, người này chính là người vừa rồi đánh lén Tần Vấn Thiên một búa.



Bước chân của Vương Tiêu nhanh hơn, mơ hồ có xu thế chạy băng băng. Cát vàng cuồn cuộn, một luồng sát ý đáng sợ nở rộ lên. Bước chân Tần Vấn Thiên hơi chuyển, ngay sau đó thân thể hắn cũng chạy nhanh về phía Vương Tiêu. Trên thân hai người đều thiêu đốt chiến ý cuồng ngạo, bất đồng chính là khí chất của bọn họ, Vương Tiêu thuộc loại lạnh lẽo mà sắc bén tựa như thần binh lợi khí, Tần Vấn Thiên lại là yêu dị, tựa như quân vương yêu dị không ai bì nổi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện