Đứa bé hơn hai mươi năm trước từng nằm trong ngực hắn, bây giờ vì chấp niệm trong lòng, không màng sống chết, kéo kiếm mười vạn dặm tới trước Đan Vương điện.
Hắn còn có thể yêu cầu gì nữa.
Nhìn đại bàng kia, vẻ mặt của người thần bí nọ vẫn nhu hòa như thế, có cảm tình thật sâu đậm.
Hắn muốn ra tay, nhưng hắn đã từng đáp ứng với người kia chắn chắn sẽ không xuất thủ vì Tần Vấn Thiên. Cuộc đời của hắn thì hắn nhất định phải tự mình vượt qua, như vậy thì một ngày kia, hắn có thể dựa vào lực lượng của mình mà gánh vác khoảng trời này.
Trưởng thành dưới sự che chở của bọn họ, vào lúc yếu đuối thì điều hắn nghĩ tới vĩnh viễn đều là sự che chở của người khác chứ không phải chống trời vì người khác.
Người kia đã từng có khí khái tuyệt thế bực nào, con trai của người kia sao có thể tầm thường, sao lại trưởng thành dưới cánh chim của người khác được.
Hôm nay, nghe nói hắn kéo kiếm mười vạn dặm muốn vào Đan Vương điện, nên hắn mới đến đây nhìn xem. Hắn rốt cuộc thấy được thân ảnh thuộc về người kia từ trên người đứa bé đó.
Hắn lấy làm vui mừng, hân hoan.
Phía trước có quá nhiều trắc trở đang đợi đứa nhỏ này, hắn biết Tần Vấn Thiên từng trải qua cuồng phong bão táp như thế nào, cho nên rất nhiều chuyện hắn nhất định phải tự mình đối mặt từng bước, cho dù là chết cũng phải một mình đối mặt.
Đường đời dài đằng đẵng, hôm nay một mình trên Đan Vương điện suýt nữa khiến hắn ngã xuống thật, nhưng đó cũng là sự khởi đầu, khởi đầu của dục hỏa trùng sinh.
Dù người này đứng đó thế nhưng lại giống như không ai cảm nhận được sự hiện hữu của y. Ánh mắt mọi người đều bị Thanh Nhi và đại bàng hấp dẫn. Hắn tựa như một vị khách qua đường, kẻ duy nhất chú ý tới sự tồn tại của người này chỉ có bộ xương khô bên dưới vách núi.
Càng nhiều xương khô chấn vỡ vách núi, trực tiếp xuyên ra từ mặt đất trên vách núi phá không chụp về phía người thần bí kia.
Mà lúc này ánh mắt hắn chậm rãi chuyển qua nhìn xuống phía dưới. Chỉ một cái liếc mắt liền nhìn về phía một tòa động phủ trong đó, ánh mắt thâm thúy lộ ra một cỗ hỏa diễm lạnh băng.
Y bước chân ra đi xuống phía dưới vách núi, mỗi một bước đều có thể khiến cả vách núi rung động.
Dường như vách núi này bị một loại luật động kỳ diệu nào đó bao phủ.
- Ầm...
Một tiếng vang nhỏ, vách núi tựa như đang rơi xuống, toàn bộ những xương khô kia hóa thành bụi bặm trong hư không. Bóng người nọ vẫn đứng chắp tay như cũ, ánh mắt dừng lại ở một tòa động phủ, đôi mắt sắc bén tựa như một thanh kiếm. Động phủ kia dường như cũng có một cỗ luật động đáng sợ.
- Ầm...
Lại là một tiếng vang nhỏ, cả tòa động phủ vỡ nát sụp đổ, ở nơi đó xuất hiện một bóng người như ẩn như hiện. Bóng người ấy tuấn mỹ như yêu, lại có da thịt óng ánh trong suốt tựa như thiếu niên, nhưng con ngươi của hắn cực kỳ đáng sợ. Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm thân ảnh trong hư không, lạnh lùng phun ra một câu:
- Ngươi là ai?
Tiếng nói của hắn vừa dứt thì trong vách núi xuất hiện từng sợi xiềng xích khủng bố khóa lại thân ảnh kia. Xiềng xích kinh người trực tiếp quấn quanh trên người thân ảnh kia, tà hỏa tử vong khủng bố trực tiếp bùng cháy.
Nhưng đối phương vẫn chậm rãi đi xuống như trước, đứng chắp tay, không để ý hỏa diễm thiêu đốt. Âm thanh răng rắc giòn giã truyền ra, xiềng xích vỡ vụn, hỏa diễm vẫn thiêu đốt trên người hắn lại không dao động thân thể hắn chút nào.
Trong hư không có tinh tượng rực rỡ xuất hiện, không chỉ bao phủ vách núi mà bao trọn cả tòa Đan Vương điện bên trong.
Đan Vương điện mênh mông dường như bị ngăn cách với bên ngoài. Lúc này những bóng người bên ngoài kia bỗng nhiên không thấy rõ trong Đan Vương điện đã xảy ra biến hóa như thế nào.
- Chuyện gì xảy ra, lại có tinh thần thiên tượng xuất hiện thế này?
Mọi người ngẩng đầu, thần sắc kinh hãi. Hai đại nhân vật cấp chí tôn của Đan Vương điện là Đan Vương và cường giả già nua Thiên Tượng cảnh đều đã bị thương, mảnh thiên tượng này từ đâu mà ra?
Bọn người thuộc các thế lực cường đại như Trần gia, Hoa gia cùng với Trích Tinh phủ đều đã sớm thoát khỏi phạm vi Đan Vương điện nhưng vẫn nhìn chằm chằm tất cả mọi chuyện xảy ra trong đó, chẳng qua lúc này bọn họ không nhìn thấy được.
Vừa rồi dường như có một cỗ uy năng vô thượng như có như không tràn ngập, bọn họ nhìn thấy một thân ảnh thần bí lơ lửng trên vách núi. Hắn cứ đứng nơi đó tựa như không tồn tại vậy, hắn đứng chắp tay lại tựa như lưng gánh cả vùng trời.
Người này là ai?
Người này đến vì cái gì?
Không ai biết, dù là Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi cũng không biết. Lúc này ý thức Tần Vấn Thiên đều đã trở nên mơ hồ không rõ.
Thanh Nhi vẫn đang cõng Tần Vấn Thiên, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn thiên tượng trong hư không. Lực lượng không gian cường đại bao vây thân thể cô và Tần Vấn Thiên, bão táp hư không nổi lên. Lúc này cô chỉ muốn mang Tần Vấn Thiên rời khỏi nơi thị phi này ngay.
- Ầm!
Không gian ba động dữ dội trực tiếp bị đánh vỡ. Thanh Nhi phát hiện mảnh không gian này đã bị tinh tượng trên bầu trời cầm cố, mặc dù là Không Gian Na Di cũng không đi được.
Đôi mắt lạnh lẽo nhìn lên trời, dường như cô rất tức giận.
- Cô gái nhỏ, ngươi không tệ đâu.
Một giọng nói vang lên trực tiếp rơi vào tai Thanh Nhi, chỉ một mình cô có thể nghe được.
Thanh Nhi nhíu mày, ngay sau đó cô nhìn thấy trong tinh tượng hư không dường như xuất hiện một bóng người biếng nhác tùy ý nhìn tất cả mọi thứ bên dưới.
Hắn cũng không làm gì, chỉ dùng lực lượng tinh tượng vô cùng cường đại phong tỏa cả tòa Đan Vương điện.
- Người phương nào?
Thần sắc Đan Vương và cường giả cấp lão cổ kia tái nhợt. Bọn họ đều nhìn về phía tinh tượng trên bầu trời cùng với bóng người mơ hồ kia. Lúc này họ đang bị thương nặng, lực lượng tinh tượng bị áp chế gắt gao.
Bọn họ căn bản không ngờ hôm nay Đan Vương điện sẽ anh tài tụ hội như vậy, trừ bọn họ ra lại có những nhân vật khủng bố cấp Thiên Tượng khác đến.
Những người đó đến vì cái gì?
Không ai đáp lại, bóng người trong tinh tượng trực tiếp coi nhẹ câu hỏi của Đan Vương.
Vách núi bên kia, thiếu niên yêu dị cũng nhìn thấy tinh tượng trên bầu trời, thần sắc khó coi nói:
- Ngươi còn có người giúp đỡ?
Bóng người trong hư không chậm rãi đi xuống rơi vào trên thạch đài, vừa lúc đứng ngay cạnh Mạc Khuynh Thành. Hắn nhìn thân ảnh thiếu niên phía trước, trong mắt lộ ra thần thái không ai bì nổi.
- Giúp đỡ? Lúc ngươi toàn thịnh thì giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay, huống chi giờ đây là ngươi giãy chết sống lại.
Chỉ thấy bóng người thần bí kia chậm rãi xòe bàn tay ra, thiên địa, vách núi đều điên cuồng chấn động. Một cỗ lực lượng thiên địa khống chế toàn bộ nhịp đập của đất trời.
- Phong ấn linh khí mà ngọn núi từ thập phương thu nạp cho ngươi, một khi vỡ vụn, diệt!
Bàn tay