"Mẹ đang nghĩ gì vậy? Không có gì!"
Đứa nhỏ bĩu môi, "Mẹ nói dối, con đã thấy mẹ cởϊ qυầи áo của chú Hoàng Phủ."
"Nói bậy, rõ ràng là anh ta cởi mẹ.." nói nửa chừng, cô lại cảm thấy nó không đúng "con biết cái gì, mọi thứ không như những gì con nhìn thấy đâu."
"Chứ nó là cái gì?"
"Nó là.." Cam Viện không nói nên lời. Tất nhiên, sự thật không thể nói với cậu. "Còn nhỏ mà quan tâm như vậy làm gì, đi đi, đi ngủ đi"
Cam Đường giương cao môi như người lớn, vươn tay vỗ vỗ bả vai cô.
"Người lớn nói chuyện yêu đương là chuyện bình thường, mẹ không cần phải xấu hổ!"
Cái đứa nhỏ này!
Cam Viện ngẩng mặt lên, "Mẹ nghiêm túc nói nói lại lần nữa, không có! ĐI về ngủ đi!"
"Không có thì không có, mẹ hét cái gì"
Đứa nhỏ bĩu môi, xoay người đi về hướng phòng ngủ, cái miệng nhỏ nhắn lại nhếch lên.
Không ngờ mẹ cậu lại xấu hổ như vậy, nói chuyện yêu đương cũng không chịu thừa nhận, lần này cậu nhất định phải nghĩ biên pháp, giúp mẹ theo đuổi được chú Hoàng Phủ..
* * *
Ngày hôm sau, mọi thứ diễn ra như kế hoạch.
Cam Viện chở Cam Đường đến sân bay và bên trong phòng VIP mới gặp lại Hoàng Phủ Quyết.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, trong đôi mắt xanh hiện lên tia máu, rất rõ ràng là anh không có nghỉ ngơi tốt.
"Chào buổi sáng chú Hoàng Phủ."
Cam Đường chủ động bước tới chào hỏi anh, anh chẳng qua chỉ nhàn nhạt đáp lại, cả người trở về vẻ thờ ơ, xa cách.
"Tiểu Đường." Cam Viện sợ đứa nhỏ bị lạnh nhạt, vội vàng bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu "Ngài Hoàng Phủ hình như không được nghỉ ngơi tốt, con đừng quấy rầy ngài ấy."
Đứa nhỏ cũng không có dừng lại, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, từ trong ba lô lấy ra một hộp đồ ăn nhẹ, đặt lên bàn trước mặt Hoàng Phủ Quyết.
"Chú Hoàng Phủ, mẹ cháu đưa cho chú cái này."
Cô?
Cam Viện nhướng mày "Cam Đường!"
Đứa nhỏ lập tức che cái miệng nhỏ của mình lại "A, quên mất, mẹ không cho con nói!"
"Cam Đường!" Cam Viện tức giận hét lên.
Rõ ràng là cô chuẩn bị cho cậu, đến trong miệng
cậu, thì trở thành cố ý mua cho Hoàng Phủ Quyết.
Cái đứa nhỏ này, còn nghi ngờ cô và Hoàng Phủ Quyết có gì đó với nhau sao?
Hoàng Phủ Quyết cau mày, hắn không phải kẻ ngốc, cho nên không cần đoán cũng biết đây nhất định không phải Cam Viện chuẩn bị cho hắn.
Nhìn thấy những chiếc bánh được đưa đến trước mặt Hoàng Phủ Quyết, sau đó nhìn vào sắc mặt của người đàn ông, Cam Viện mím chặt môi lo lắng.
Bỏ qua sự tức giận của Cam Viện, đứa nhỏ mở hộp ra, lấy ra một miếng bánh ngọt tinh xảo và đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Quyết.
"Đây là bánh kem xanh lá cây của Trịnh Minh Chính, ăn ngon lắm." Hoàng Phủ Quyết. Ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của đứa nhỏ trước mặt, đôi mắt đen trắng đang cười nhìn anh, bàn tay nhỏ nhắn đang nâng một khối bánh ngọt trong suốt.
Nhìn chăm chú đứa nhỏ trước mặt, anh hoảng hốt nhìn thấy chính mình khi còn bé.
Anh lại nhận sai, đứa nhỏ này không phải con của anh..
"Cháu không nói dối chú, thật sự rất ngon, chú nếm thử xem?" Đứa nhỏ lại đưa tay hướng lên bên miệng anh.
"Tiểu Đường." Will cũng thấy tình hình không ổn, vội vã mở miệng muốn thay Hoàng Phủ Quyết tìm cái lý do "Ngài ấy không thích ăn ngọt"
Anh ta vốn muốn nói là Hoàng Phủ Quyết không thích ăn ngọt, còn chưa nói xong, lòng bàn tay của Hoàng Phủ Quyết đã nâng lên khỏi ghế.
Hiểu lầm anh muốn nổi giận, Will vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Thưa ngài, Tiểu Đường cũng là có ý tốt"
Đối diện, hô hấp của Cam Viện cũng từ từ thắt lại.
Truyện convert hay :
Vô Thượng Sát Thần