Cô chỉ nghĩ anh là một cậu ấm ngang ngược, tâm tình không ổn định, không nghĩ là cậu ấm còn sẽ thu dọn hành lý, gấp quần áo còn ngay ngắn hơn cô nữa.
Không khí rất hài hòa, cô cảm thấy đây là một cơ hội tốt để bắt chuyện.
Cô thuận miệng hỏi: “Ai dạy cho anh thế?”
Hình như anh có yên lặng một lát, mới đáp: “Mẹ của tôi.”
Cô dừng động tác trên tay lại, nhận ra mình vừa không cẩn thận hỏi chuyện không nên hỏi, trên mặt đầy áy náy, thế là yên lặng đi, không biết nên nói gì.
“Đây là vẻ mặt gì hả?” Tư Mộ Hàn dơ tay bóp mặt cô, tiếng nói bình thản, thong dong hiếm có: “Mấy năm nay chẳng ai dám nhắc đến mẹ trước mặt tôi, nhưng có đôi khi tôi cũng muốn nghe người ta nói về mẹ, thời gian trôi qua càng lâu, người ta sẽ quên bà ấy mất, những kẻ hại mẹ lại có thể sống iên ổn, chẳng công bằng gì cả.”
Nguyễn Tri Hạ thấy anh như thế, trong lòng đau xót, chỉ muốn ôm lấy anh.
Cô cũng làm như thế.
Tư Mộ Hàn khom người, chôn mặt vào vai của cô, hít một hơi thật sâu, cánh tay nắm chặt, chậm rãi lên tiếng: “Em có thể từ chối yêu cầu của Nguyễn Chính Tu, có thể không đi công tác.”
Sau khi Nguyễn Tri Hạ nghe xong lời này của anh, liền lập tức đẩy anh ra: “Không được, tôi muốn đi.”
Cô biết Tư Mộ Hàn không muốn cho cô đi công tác.
Tư Mộ Hàn không nói gì, hai mắt nặng nề nhìn cô chằm chằm, trong mắt không có tâm tình nào khác, nhưng Nguyễn Tri Hạ nhìn thế nào cũng cảm thấy ánh mắt của anh hình như có hơi u oán.
“Tuần sau là về.” Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, cô cảm thấy hình như bản thân đã hiểu sai ý trong ánh mắt của anh.
Tư Mộ Hàn mới không phải là người chán nản như vậy, chỉ là đi công tác một tuần thôi mà.
Tư Mộ Hàn lên tiếng, rồi kéo tay cô: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Khi trở về phòng vào buổi tối, Tư Mộ Hàn liền ném Nguyễn Tri Hạ lên trên giường: “Tôi cho em quyền lợi lựa chọn,