Lúc tất cả mọi người lợi dụng cô đều có lý do của mình cả.
Vậy còn cô thì sao?
Chẳng nhẽ phải cam chịu để bọn họ lợi dụng à?
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn ông, trên khuôn mặt trắng nõn ra thần sắc lạnh lùng, trong trẻo.
Dưới ánh sáng của bóng đèn trong thang máy, khuôn mặt cô càng ngày càng lạnh lùng.
Cô nhìn chằm chằm Nguyễn Chính Tu: “Những tổn thương từ nhỏ đến lớn mà cháu phải chịu đều do người nhà họ Nguyễn ban tặng.”
Nguyễn Chính Tu nghe vậy, sắc mặt đột nhiên cứng lại, thần sắc cũng trở nên phức tạp.
Giống như Tư Mộ Hàn nói, Nguyễn Chính Tu là một người thông minh, nói chuyện với ông ta không cần lãng phí lời thừa.
Sau nửa ngày, Nguyễn Chính Tu mới lên tiếng:”Trước kia là bố con và chị con hồ đồ, sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa đâu.”
Tinh!
Đến tầng được chọn, thang máy mở ra.
Nguyễn Tri Hạ dẫn đầu đi ra ngoài:”Nguyễn Hương Thảo tìm người muốn hại chết cháu, đơn giản cũng chỉ là hồ đồ sao?”
Nói xong, cô đang định đi, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Chính Tu sâu kín nói:”Ông nội, cháu có chuyện rất nghi hoặc?”
Nguyễn Chính Tu cau mày, hơi tức giận, đại khái bị lời nói của cô làm ảnh hưởng, cho nên sắc mắt hơi xấu.
“Năm đó, tại sao nhà họ Tư lại đồng ý để Nguyễn Hương Thảo và Tư Mộ Hàn đính hôn? Cho dù Tư Mộ Hàn thật sự bị hủy dung lại là người đàn ông vô nhân tính đi nữa, thì vẫn có thể tìm được cô gái ưu tú hơn Nguyễn Hương Thảo làm mợ chủ kia mà?”
Những tài mọn kia của Nguyễn Tri Hạ có thể lừa gạt được Nguyễn Lập Nguyên, nhưng ở trước mặt Nguyễn Chính Tu, thì những tài mọn đó không tính là gì hết.
Nếu như Nguyễn Chính Tu có thể đơn giản điều tra ra chuyện cô để cho phóng viên đi vào nhà xưởng chụp ảnh, thì rất khó có thể lừa được ông ta.
Còn không bằng nói trực tiếp ra.
Trong con ngươi của Nguyễn Chính Tu lóe lên ánh sáng cực kỳ lợi hại, lập tức lạnh giọng nói:”Chuyện này không liên quan đến cháu, cháu làm tốt chức vị mợ chủ nhà họ