“Vậy anh nhanh lên đi, nếu như trên đường nguội mất em sẽ không ăn đâu.” Nguyễn Tri Hạ chu miệng, đôi mắt mèo xinh đẹp mang theo chút ý cười.
Tư Mộ Hàn như cảm giác được nhìn về phía sau, hai nữ giúp việc mặt đỏ lên lập tức thu lại ánh mắt.
Tư Mộ Hàn mặt không cảm xúc nói: “Hai người, dọn dẹp đồ đạc, đi ngay bây giờ.”
Nữ giúp việc kinh ngạc ngẩng đầu: “Cậu chủ!”
“Quá xấu, nhìn chướng mắt.” Tư Mộ Hàn cũng không nhìn bọn họ nữa, quay đầu hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Còn muốn ăn tôm phù dung Kim Hải không?”
Nguyễn Tri Hạ mặt vô tội nói: “Cũng không phải là rất muốn ăn.”
Hai nữ giúp việc nữ bị Tư Mộ Hàn nói như vậy sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, các cô là những người được tuyển chọn tỉ mỉ, cho dù thả vào trong một đám người, cũng là những người có ngoại hình vượt trội.
Không ngờ rằng đến chỗ của Tư Mộ Hàn lại nói các cô xấu.
Hai người không cam lòng còn muốn nói gì đó, thím Hồ đã đi tới: “Lời nói của cậu chủ, các cô nghe không hiểu sao?”
Một nữ giúp việc trong đó đầu óc nhanh nhảy, cô lớn tiếng nói:”Cậu chủ, chúng tôi là người do ông cụ Tư đưa tới, sao cậu có thể đuổi chúng tôi đi? Cậu không để ông cụ ấy vào mắt sao?”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua nữ giúp việc vừa nói chuyện.
Hôm nay là ngày đầu tiên nữ giúp việc này đến đây, Nguyễn Tri Hạ hơi chú ý đến ngoại hình xinh đẹp của nữ giúp việc này, nhưng hầu hết giúp việc đến đây đều thiếu một chút khí chất.
Mà khí chất trên người của nữ giúp việc này không giống một người giúp việc.
Nguyễn Tri Hạ rất hứng thú hỏi cô: “Cô tên gì?”
Nữ giúp việc nhìn Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt lóe lên sự khinh thường, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng Nguyễn Tri Hạ cùng là phụ nữ, ánh mắt rất sắc bén phát hiện ra rồi.
Xem ra, thật sự không phải là một người giúp việc bình thường.
Tư Mộ Hàn thấy thế, sắc mặt hơi trầm xuống, rõ ràng anh không vừa lòng phản ứng của người giúp việc này.
Trước khi Tư Mộ Hàn nổi giận,