Sự thật chứng minh, cô đã đánh giá quá thấp lực chiến đấu của hai người phụ nữ này, cũng đánh giá quá cao tu dưỡng của bọn họ.
“Tần Thủy San, tôi cho cô một cơ hội nói chuyện cho cẩn thận!” Tư Ân Nhã không chịu được người khác bày ra vẻ mặt cao cao tại thượng ở trước mặt cô ta, chưa kể đây còn là Tần Thủy San.
Tần Thủy San cười lạnh một tiếng: “Cảm ơn cô, vậy tôi liền nói lại một lần nữa để cô nghe cho rõ, loại người như cô, dựa vào quan hệ mới có thể tìm được một công việc vừa ý, vậy mà dám ra tay với tôi!”
Tư Ân Nhã nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sự độc ác: “Xem thường tôi? Thì sao chứ? Sau cùng, Hứa Mộ Hàn vẫn chọn tôi!”
Cô ta lập tức đâm trúng chỗ đau của Tần Thủy San.
“Tiện nhân!”
Tần Thủy San mắng một câu liền đánh thẳng về phía Tư Ân Nhã.
Tư Ân Nhã không ngờ tới Tần Thủy San sẽ ra tay, cả người bị Tần Thủy San đụng ngã xuống đất.
Tần Thủy San nhe răng trợn mắt, dáng vẻ hơi dữ tợn, giống như rất tức giận.
Cô ta cưỡi trên người Tư Ân Nhã, giữ chặt vạt áo Tư Ân Nhã, một tay khác giữ lấy mặt Tư Ân Nhã, còn kéo cả tóc.
“Tần Thủy San, cô buông tay ra cho tôi!” Tư Ân Nhã hoàn toàn bối rối, cô ta chỉ biết đưa tay ra che mặt, hết che mặt lại đến che tóc…
Sau cùng, chỗ nào cũng không che được, hoàn toàn bị Tần Thủy San chiếm ưu thế.
Lúc Nguyễn Tri Hạ còn đi học, Thẩm Lệ dẫn cô đi đánh nhau, bình thường đều cầm theo ghế đánh lên người, lúc lên đại học, cơ bản không có cơ hội đánh nhau.
Cô nhìn Tư Ân Nhã và Tần Thủy San đánh nhau hăng say như vậy, cô có một loại xúc động muốn cổ vũ họ.
Nhưng hiện tại cô là nữ chủ nhân, không thể để khách và người giúp việc trong nhà đánh nhau.
“Hai người làm gì thế, mau buông ra!” Ngoài miệng Nguyễn Tri Hạ khuyên nhủ, nhưng dưới chân lại đang lùi về sau.
Bây giờ, cô là phụ nữ có thai, cô phải tránh xa những