Chậm rãi ăn sáng xong, Tần Thuỷ San đột nhiên đi về phía cô, dáng vẻ như có lời muốn nói.
Nguyễn Tri Hạ phất tay ý bảo những người giúp việc khác đi ra ngoài.
Đến khi những người giúp việc khác đều đi ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ mới nhìn Tần Thuỷ San: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Tần Thuỷ San nói thẳng: “Tôi muốn về nhà.”
“Ừm?” Chẳng lẽ là vì đánh một trận với Tư Ân Nhã nên đầu óc bị đánh đến tỉnh táo rồi?
Trên mặt Tần Thuỷ San hiện lên một tia không cam lòng, cô ta hít sâu một hơi rồi nói: “Tuy không muốn thừa nhận, nhưng tôi nhìn ra được tình cảm của cô và Tư Mộ Hàn rất tốt.”
Hôm qua, lúc ở bệnh viện, cô ta đứng một bên, là thân phận của một người đứng xem thì nhìn đến rõ ràng.
Sau khi Tư Mộ Hàn đến, trong mắt anh chỉ có một mình Nguyễn Tri Hạ.
Đừng nói cô ta, ngay cả Tư Ân Nhã mà người đàn ông đó cũng không nhìn qua.
Cô ta có dã tâm, thỉnh thoảng cũng vì tự tin mù quáng mà đầu óc trở nên mê muội, nhưng cô ta vẫn có sức phán đoán của một người trưởng thành.
Cô ta là con gái một, hoàn cảnh gia đình cực tốt, trong xương đã có sẵn sự kiên ngạo bẩm sinh.
Thỉnh thoảng cô ta cũng sẽ phạm lỗi ngớ ngẩn, nhưng cô ta không ngu.
Nguyễn Tri Hạ đang nghiêng đầu lấy ly nước.
Nghe vậy, cô hơi ngẩn ra, cô không nghĩ Tần Thuỷ San sẽ nói lời này.
Cô không kìm được mà ngẩng đầu nhìn Tần Thuỷ San.
Tần Thuỷ San dường như không có thói quen bị người ta nhìn chằm chằm nên sắc mặt hơi không được tự nhiên, cô ta nghiêng đầu nhìn về nơi khác: “Chính là cảm thấy Tư Mộ Hàn rất yêu cô, anh ấy thật sự rất nuông chiều cô.”
“Ôi, cái này cũng có thể nhìn ra.” Nguyễn Tri Hạ nháy mắt một cái, trên mặt hiện lên biểu cảm đương nhiên.
Tần Thuỷ San cảm thấy người phụ nữ tên Nguyễn Tri Hạ này có mưu tính rất sâu, thoạt nhìn thì dáng dấp tạm được, bộ dạng không nóng không lạnh không có sức sát thương gì.
Thế nhưng, cô ấy lại có thể lơ đãng đâm mình một dao.
Rõ ràng là không có gia thế gì hết, cũng không phải là một người phụ nữ xuất sắc, thế nhưng trông cô luôn có vẻ như rất đầy đủ.
Khi cô và Tư Mộ Hàn đứng chung