Tiêu Giai Kỳ mặc áo khoác màu táo đỏ, trang điểm tinh tế, còn cầm một chiếc túi xách hàng hiệu mới tinh, giống như mất tích chịu khổ chỗ nào?
Thẩm Sơ Hoàng vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, trên mặt liền lộ ra nụ cười, dịu dàng gọi cô: “ Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ chau mày, không để ý đến Thẩm Sơ Hoàng, đến trước mặt Tiêu Giai Kỳ hỏi bà: “Mẹ mấy ngày nay đi đâu?”
Tiêu Giai Kỳ nắm lấy tay Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu dặn dò cô: “Mẹ gần đây không đi đâu, chỉ là cãi nhau với bố con, ở lại chỗ Sơ Hoàng một thời gian, mẹ nói với con, thời gian này may mà có Sơ Hoàng chăm sóc, nhất định phải cảm ơn cậu ấy.”
Nguyễn Tri Hạ không quen thân thiết với Tiêu Giai Kỳ như vậy, chau mày rút tay mình ta, lạnh lùng nói: “Nếu đã không sao thì về nhà đi.”
Nguyễn Tri Hạ lạnh nhạt, lại khiến cho Tiêu Thanh Hà hơi ngại ngùng.
Bà ta xấu hổ rút tay về, quay đầu liếc nhìn Thẩm Sơ Hoàng.
Thẩm Sơ Hoàng hiền hòa cười với bà ta, tính tình vô cùng tốt.
Ánh mắt Tiêu Thanh Hà cũng kiên định hơn một chút: “Tri Hạ, chúng ta đi ra ngoài rồi nói.”
Nguyễn Tri Hạ xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Thẩm Sơ Hoàng liền đi đến cạnh Nguyễn Tri Hạ nói chuyện với cô.
Có điều, anh ta còn chưa đến gần Nguyễn Tri Hạ thì đã bị vệ sĩ cản lại.
Sắc mặt Thẩm Sơ Hoàng hơi thay đổi, lập tức lại khôi phục như thường, giống như đùa giỡn mà nói: “Anh chỉ muốn nói vài câu với em mà thôi, thế mà mấy vệ sĩ này lại cảnh giác như vậy, bộ Tư Mộ Hàn xem em là phạm nhân à?”
Giọng điệu anh ta nghe qua cứ như là đang đùa giỡn với bạn thân vậy.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ biết tình cảm của anh ta cũng chẳng thân thiết đến thế, đương nhiên cũng không cảm thấy anh ta đang nói đùa.
Anh ta cố ý nói như vậy, là lại muốn soi mói chuyện giữa cô và Tư Mộ Hàn?
Cô không hiểu Thẩm Sơ Hoàng lên cơn gì, lại cứ níu lấy cô không tha.
“Lúc ngài Thẩm đây học tiếng Trung chắc hẳn rất kém nhỉ? Nếu không thì, sao đến cả vệ sĩ mà cũng không biết là gì? Có muốn tôi