Lời nói vừa thốt ra, bầu không khí trên bàn cơm lại rơi vào trạng thái bế tắc kỳ lạ.
Nguyễn Tri Hạ có hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Tư Ân Nhã không biết Tư Mộ Hàn là ông chủ phía sau màn của truyền thông Thịnh Hải?
Nghĩ lại, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy không có gì đáng trách.
Tư Mộ Hàn là người có tính tình lãnh đạm, anh vốn không thích người nhà họ Tư, cũng không có tình cảm gì với Tư Ân Nhã, Tư Ân Nhã không biết anh là ông chủ phía sau của truyền thông Thịnh Hải cũng là chuyện rất bình thường.
Lần này Trần Tuấn Tú không cười nữa, sắc mặt không vui liếc Tư Ân Nhã một cái.
Tư Ân Nhã tỏ vẻ không hiểu, không biết mình nói sai chỗ nào.
Tư Liên vẫn luôn không lên tiếng liền gặp đồ ăn vào trong chén Tư Ân Nhã, hiền lành nói: “Ân Nhã, nếm thử món này đi.”
“Cảm ơn cô.” Tư Ân Nhã cẩn thận liếc trộm Trần Tuấn Tú, không nói thêm gì nữa, vùi đầu ăn cơm.
…
Thật vất cả mới ăn cơm xong, Nguyễn Tri Hạ cho rằng cuối cùng cũng có thể trở về.
“Mộ Hàn, đến phòng làm của bố, bố có lời muốn nói với con.”
Tư Đình Phong vừa nói lời này, Nguyễn Tri Hạ liền biết lát nữa đi không được rồi.
Nguyễn Tri Hạ thở dài, đẩy Tư Mộ Hàn: “Anh đi đi, em ở chỗ này chờ anh.”
Tư Mộ Hàn không nói hai lời, nắm lấy cô đi thẳng tới phòng làm việc của Tư Đình Phong.
“Bố của anh có chuyện muốn nói với anh, anh dẫn em đi làm gì?” Nguyễn Tri Hạ vùng vẫy muốn hất tay anh ra.
Giọng điệu Tư Mộ Hàn vô cùng đứng đắn: “Vừa ăn cơm xong, đưa em đi mấy bước cho tiêu thức ăn.”
Nguyễn Tri Hạ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thể lấy cớ tốt hơn được sao…?”
Lặp lại lần nữa.” Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ rụt cổ một cái, lắc đầu giả câm.
Đã đến của phòng làm việc của Tư Đình Phong, Tư Mộ Hàn đẩy cửa