Nhưng Tư Mộ Hàn càng có lòng kiên nhẫn với cô, Nguyễn Tri Hạ càng cảm thấy là do Tư Mộ Hàn chột dạ nên mới làm vậy.
Cô nghĩ không ra, ngoài Tư Mộ Hàn còn có ai muốn mang con cô đi.
Hồi lâu, Tư Mộ Hàn mặt không cảm xúc nói: “Nếu em không về thành phố Hà Dương, có thể suốt đời này em cũng không gặp được con nữa.”
Nếu sự hiểu lầm này khiến Nguyễn Tri Hạ cam tâm tình nguyệt theo anh về thành phố Hà Dương, vậy anh sẽ tiếp tục cho cô hiểu lầm.
Anh nhận ra trong lòng Nguyễn Tri Hạ đứa bé còn quan trọng hơn cả anh.
Nếu đứa bé không bị đánh cắp, bây giờ có thể họ đã làm lành rồi.
Dù không thể làm lành cũng sẽ không lạnh lùng với nhau như vậy.
Nếu Nguyễn Tri Hạ biết đứa bé bị đánh cắp, Tư Mộ Hàn có thể chắc chắn rằng Nguyễn Tri Hạ tuyệt đối sẽ không theo anh về thành phố Hà Dương.
Đứa bé vẫn chưa tìm được, nhưng anh nhất định phải mang Nguyễn Tri Hạ về.
Bây giờ anh hối hận rồi, lúc đó không nên bỏ mặc một mình Nguyễn Tri Hạ chạy trốn.
Giọng điệu của Tư Mộ Hàn nghe có vẻ lạnh lùng.
Nguyễn Tri Hạ tức đến run rẩy: “Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận?”
“Phải.” Tư Mộ Hàn quay đầu lại nhìn cô, giọng nói lạnh lùng: “Em ngoài việc theo anh về thành phố Hà Dương ra không còn lựa chọn nào khác, nếu không suốt đời này em đừng mong gặp lại con nữa.”
Lời của Tư Mộ Hàn dọa đến Nguyễn Tri Hạ một hồi lâu mới phản ứng lại.
Một lúc sau, Nguyễn Tri Hạ ngơ ngác lên tiếng hỏi anh: “Chẳng phải anh nói không phải anh mang con đi à?”
Ban đầu khi cô chất vấn Tư Mộ Hàn thì Tư Mộ Hàn đã một mực phủ nhận.
Nguyễn Tri Hạ cũng từng lung lay, cũng từng nghi ngờ có phải mình đoán sai rồi không.
Nhưng nếu loại bỏ Tư Mộ Hàn ra, cô thực sự nghĩ không ra còn có ai sẽ đánh tráo mang con cô đi.
Trong lòng có chút vương vấn, nhưng không ngờ Tư Mộ Hàn