Thời gian sau đó hơn nửa năm, đã chẳng còn ai nói đến chuyện này nữa.
Mặc dù chuyện này đã là quá khứ, nhưng cuối cùng vẫn là không có phương pháp giải quyết rõ ràng.
Giới truyền thông không dám đi tìm người nhà họ Tư, nhưng bọn họ có thể đi tìm Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn một chút ý chủ động nói thật cũng không có, liền nói thẳng: “ Anh cho người đuổi hết đám người truyền thông?”
Đám phóng viên truyền thông đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội phỏng vấn cô, sau nghi thức khởi quay, căn bản không có người đến tìm cô, chắc chắn là bị người khác thu xếp rồi.
Ở thành phố Hà Dương, người có năng lực này, không phải chính là Tư Mộ Hàn sao?
Tư Mộ Hàn nghe lời của cô, vẫn luôn im lặng.
Im lặng chính là thừa nhận.
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, nói: “ Đây là chuyện của em, em tự biết chừng mực, anh lo cho bản thân mình là được rồi.”
Cô từng suy nghĩ kĩ, tình cảnh của Tư Mộ Hàn thực ra không hề tốt.
Cô không biết nhà họ Tư có bí mật gì, nhưng rất rõ rằng tất cả đều nhắm vào Tư Mộ Hàn.
Một lúc sau, giọng nói của Tư Mộ Hàn trầm thấp vang lên: “ Nguyễn Tri Hạ, không được kích động.”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ đập nhanh một nhịp, ngây ra một lúc, đột ngột ngắt điện thoại.
Cô thực ra sớm đã chuẩn bị tốt bị phóng viên truyền thông phỏng vấn, đám phóng viên nhất định sẽ hỏi cô chuyện của ông cụ họ Tư.
Tư Hạ rất có khả năng bị người nào đó nhà họ Tư bắt đi, đến lúc đó, nếu như cô ở trước mặt đám phóng viên nói ra chuyện không nên nói, đám người nào đó nhà họ Tư sẽ tìm đến cô.
Chỉ cần tiếp cận được người nhà họ Tư, cô mới có cơ hội nghe ngóng được tung tích của Tư Hạ.
Cô không thể cứ mãi trong trạng thái bị động được, không thể cứ ngồi chờ chết, chờ đợi vô vọng sẽ khiến cô hao mòn, khiến cô phát điên.
Tư Mộ Hàn vô cùng thông minh, sớm đã đoán ra suy nghĩ của cô.
Nhưng, chuyện này, cô không có đường lui.
Cô phải làm chút chuyện gì đó cho Tư Hạ.
………….
Mất Thành