Tần Thủy San bước đến gần bên tai Nguyễn Tri Hạ, nhỏ giọng: “Người kia, cái người mặc sơ mi trắng ấy, phẫu thuật thẩm mĩ.
Còn cái cô mặc váy hồng nhạt kia, trình độ học vấn là giả…”
Nguyễn Tri Hạ không ngờ Tần Thủy San cũng có lúc nhiều chuyện như vậy.
Nguyễn Tri Hạ khá hăng hái nói đùa với Tần Thủy San: “Nếu sau này tôi không viết kịch bản nữa, có thể mở một blog chuyên “bốc phốt” các ngôi sao, làm một youtuber để tựkiếm sống.”
“Không có người chống lưng mà còn đòi đi “bốc phốt” nghệ sĩ, cô mà không bị người ta đập chết, tôi cúi đầu chịu thua ngay.” Vẻ mặt Tần Thủy San ghét bỏ mà nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ cười: “Cô là chống lưng của tôi đấy.”
“Tôi có là gì đâu, Tư Mộ Hàn mới là người chống lưng mạnh nhất.
Nếu cô không ly hôn với anh ta thì bây giờ đã có thể tung hoành ngang dọc trong giới giải trí rồi.
Muốn quay kịch bản nào thì quay kịch bản đó…”
Nói đến một nửa, Tần Thủy San mới nhận ra hình như mình không nên nói mấy lời này.
Cô quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, thấy trên mặt Nguyễn Tri Hạ cũng không có vẻ tức giận, liền vội vàng chuyển chủ đề: “Nghe nói hôm nay còn có mấy “lão làng” đến, cũng không biết là ai.”
Rất nhanh, Nguyễn Tri Hạ đã biết “lão làng” mà Hạ Thủy San nói là ai.
“Cô Hạ.”
Nhìn Trần Tuấn Tú trước mặt cười dịu dàng, Nguyễn Tri Hạ có cảm giác hôm nay mình ra đường không xem ngày hoàng đạo rồi.
Nguyễn Tri Hạ cũng cười lại: “Ngài Trần.”
Ở trước mặt người ngoài, vẫn phải nể mặt một chút mới được.
Lúc này, lại có một người từ ngoài cửa bước vào.
“Tuấn Tú, anh đi nhanh như vậy làm gì, còn không biết chờ em với.” Hạ Hương Thảo đi tới, trực tiếp khoác tay Trần Tuấn Tú.
Trần Tuấn Tú đang đứng nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ, Hạ Hương Thảo đương nhiên cũng nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ.
Hạ Hương Thảo vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt liền trầm xuống: “Nguyễn Tri Hạ?”
Không đợi Nguyễn Tri Hạ lên tiếng, Trần Tuấn Tú đã ung dung gọi một tiếng: “Hương Thảo.”
Vừa rồi còn có vẻ mặt tối tăm âm u đối với Nguyễn Tri Hạ,