Đêm nay không gặp được Tư Mộ Hàn.
Lúc cô quay đầu lại, phát hiện một chiếc ô tô màu đen lặng yên không tiếng động dừng trước mặt cô.
Đôi mắt Nguyễn Tri Hạ sáng lên, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Tư Mộ Hàn.
Có điều, lúc cửa sổ xe hạ xuống, sau khi Nguyễn Tri Hạ nhìn rõ người trong xe là ai, liền cười không nổi nữa.
Một tay Thẩm Sơ Hoàng gác trên cửa sổ xe, cười sâu xa: “Tri Hạ, đã lâu không gặp.”
“…Đã lâu không gặp.” Nguyễn Tri Hạ âm thầm lùi về sau vài bước.
Có vài người thật sự là không nên nhắc tới, chỉ cần nghĩ thoáng qua đã liền xuất hiện trước mặt.
Cũng có thể là cô không nên đến Kim Hải.
Kim Hải là câu lạc bộ cao cấp nhất Thành phố Hà Dương, những người tai to mặt lớn đa số đều thường xuyên ra vào chỗ này.
Cho nên hôm nay cô vừa đến đây một lát, đã gặp nhiều người quen cũ như vậy.
Thẩm Sơ Hoàng nhìn thấy những động tác nhỏ của cô, anh ta gõ gõ vài cái trên cửa sổ xe, từ tốn nói: “Cũng coi như bạn lâu năm, đã lâu không gặp, không nên lạnh lùng như vậy chứ.”
“Hôm nào nha.” Nguyễn Tri Hạ giật giật môi nói: “Hôm nào mời anh ăn bữa cơm.”
“Anh như này không lẽ còn thiếu thốn một bữa cơm của em?” Trên mặt Thẩm Sơ Hoàng cười dịu dàng, nhưng lời nói ra lại không dễ đối phó.
Nguyễn Tri Hạ còn đang suy nghĩ nên đối phó anh ta như thế nào, lại nghe Thẩm Sơ Hoàng nói: “Mấy ngày nữa giúp anh một việc.”
“Việc gì?” Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ cảnh giác nhìn anh ta.
Thẩm Sơ Hoàng nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười nói: “Yên tâm, không giết người cướp của, cũng không vi phạm luân thường đạo lý.”
Lời nên nói, lời không nên nói, Thẩm Sơ Hoàng đã đều nói hết.
Nguyễn Tri Hạ cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể khẽ gật đầu nói: “Có thể.”
Ý cười trong đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Sơ Hoàng càng sâu: “Ghi số điện thoại cho anh.”