Khi Nguyễn Tri Hạ lái xe tới nơi, bên trong đang quay một cảnh đánh nhau bên đường.
Tần Thủy San không ở đó.
Trước đây Nguyễn Tri Hạ không mấy đi tới phim trường, cô đứng ở bên đường nhìn một lúc thì tính đi dạo xung quanh.
Mới đi không xa, cô nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Tri Hạ? Là con sao?”
Nguyễn Tri Hạ dừng lại.
Người phía sau liền đi tới trước mặt cô.
Tiêu Giai Kỳ ngạc nhiên nhìn cô: “Mẹ vừa nhìn bóng lưng thấy giống con, không ngờ là con thật.
”
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nhìn bà nhưng không nói một lời nào.
“Nửa năm qua, con có khỏe không?” Tiêu Giai Kỳ thấy Nguyễn Tri Hạ mãi không nói lời nào, vẻ mặt cũng có chút lúng túng.
“Khỏe.
” Nguyễn Tri Hạ quan sát Tiêu Giai Kỳ, phát hiện bà ta không khác với trước đây, vẫn là dáng vẻ của một quý bà được chăm sóc tốt.
Lúc đó, tất cả truyền thông đều nói cô đã chết, xem ra chuyện này không hề ảnh hưởng gì đến Tiêu Giai Kỳ.
Tiêu Giai Kỳ vẫn là bà Nguyễn vẻ vang, xinh đẹp.
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, nói với vẻ không kiên nhẫn: “Bà Nguyễn còn có việc gì nữa không?”
Tiêu Giai Kỳ nghe Nguyễn Tri Hạ gọi mình như vậy thì thoáng biến sắc: “Tri Hạ, con…”
“Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây.
” Nguyễn Tri Hạ không để cho bà ta có thêm cơ hội nói chuyện đã xoay người muốn đi.
“Tri Hạ, con chờ một lát.
” Tiêu Giai Kỳ vội vàng đi tới kéo tay cô lại: “Tình cảnh trước đây như vậy, chắc hẳn con có thể hiểu được cho bố mẹ, bố mẹ chỉ…”
“Tôi rất hiểu.
” Sợ bị cô liên lụy cho nên lại đăng báo cắt đứt quan hệ bố con với cô.
Bọn họ làm rất cương quyết, cũng rất sáng suốt.
Tiêu Giai Kỳ nghe vậy thì dường như đã tin tưởng vào cách nói của cô, thở phào nhẹ nhõm: “Hôm nay mẹ tới thăm Hương