“Trời đã tối rồi, em không mời anh ăn một bữa cơm sao?” Giọng nói của Thẩm Sơ Hoàng cắt ngang mạch suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ vừa nói vừa xuống xe: “Được, chúng ta ra ngoài ăn đi.
Tôi sẽ lái xe của mình.”
Thẩm Sơ Hoàng gọi cô lại: “Không thể tới nhà em ăn sao?”
Ở dưới tình huống biết rõ Thẩm Sơ Hoàng có thể có ý với cô, cô đương nhiên không thể để anh ta tới trong nhà ăn cơm được.
Nguyễn Tri Hạ dùng sự im lặng để thể hiện ý từ chối.
Thẩm Sơ Hoàng cười tự giễu: “Là anh đi sai một bước, những bước sau đều sai.”
Nguyễn Tri Hạ không biết tại sao anh ta lại đột nhiên nói lời như vậy.
…
Để tỏ thành ý của mình, Nguyễn Tri Hạ tìm một nhà hàng vô cùng sang trọng để mời Thẩm Sơ Hoàng ăn cơm.
“Em hào phóng như vậy làm anh vừa mừng vừa lo đấy.” Thẩm Sơ Hoàng trêu chọc cô.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười: “Anh có thể lựa chọn không ăn.”
Khi gọi món ăn, Nguyễn Tri Hạ cảm giác được Thẩm Sơ Hoàng vẫn luôn nhìn cô.
Cô không được tự nhiên vội vàng gọi thức ăn, lại lấy điện thoại ra nghịch.
“Tư Mộ Hàn đã nói với em về chuyện của anh sao?”
Lời Thẩm Sơ Hoàng nói làm cho Nguyễn Tri Hạ không khỏi quay đầu nhìn về phía anh ta.
“Không sai, anh chỉ là đứa con do mẹ anh và người đàn ông khác sinh ra.
Anh không biết bố ruột của anh là ai.
Sự tồn tại của anh chỉ là một tấm màn che giấu chuyện bố nuôi anh không thể sinh con.”
Cho dù đã nghe Tư Mộ Hàn nói qua về chuyện này, nhưng nghe Thẩm Sơ Hoàng tự mình nói ra, tâm trạng Nguyễn Tri Hạ vẫn có chút phức tạp.
Nguyễn Tri Hạ mím môi rồi lên tiếng nói: “Không phải là ăn cơm sao? Sao anh lại nói đến chuyện này?”
Thẩm Sơ Hoàng nhìn chằm chằm vào cô: “Em để cho anh nói hết đã.”
Nguyễn Tri Hạ không nói nữa.
Anh ta muốn nói thì cứ để cho anh ta nói rõ đi.
“Bởi vì chuyện bố nuôi của anh không thể sinh con, cho nên mẹ anh vẫn luôn qua