Cô vừa đi, Tư Cẩm Vân cũng đứng dậy muốn đi theo ra ngoài.
Tư Mộ Hàn vẩy tàn thuốc trong tay, thờ ơ nói: “Chị là muốn đi ôn lại một chút tình cảm với em dâu trước à?”
Tư Cẩm Vân nghe vậy, sắc mặt khó coi.
“Mộ Hàn, chú ý lời nói của em.” Tô Miên là bạn tốt của cô ta, cô ta giới thiệu Tô Miên cho Tư Mộ Hàn quen, là thật lòng muốn tác hợp cho bọn họ.
Tư Mộ Hàn nghe vậy, nhếch nhếch miệng, nhìn Tô Miên đang ngồi ở một bên: “Đó là vợ trước của tôi, có đẹp không?”
Suốt cả buổi tối, Tư Mộ Hàn luôn mang vẻ mặt không có biểu cảm, bây giờ cuối cùng cũng nở nụ cười, Tô Miên thấy vậy ngây người một lúc, trong lúc nhất thời không hiểu anh đang nói gì: “Hả?”
Tư Mộ Hàn châm biếm nhíu mày, không nói tiếp nữa.
Không đợi Tô Miên mở miệng lần nữa, Tư Cẩm Vân đã đen mặt nói: “Tư Mộ Hàn, em nói chuyện cho cẩn thận.”
” Em đang nói chuyện rất cẩn thận mà, em cảm thấy vợ trước của em rất xinh đẹp.”
Tư Mộ Hàn dựa vào ghế sofa, quay đầu nhìn Cố Tri Dân: “Cậu thấy Nguyễn Tri Hạ có đẹp không?”
Cố Tri Dân nuốt nước miếng một cái, anh ta nên nói đẹp? Hay là nên nói không đẹp đây?
Tư Cẩm Vân thấy lời nói của Tư Mộ Hàn càng ngày càng quá đáng, khẽ quát một tiếng: “Em đủ rồi đó!”
Tô Miên vội vàng kéo cánh tay của Tư Cẩm Vân: “Cẩm Vân, đừng nóng giận, không sao đâu.”
Lúc này Tư Cẩm Vân mới hừ một tiếng ngồi xuống.
Tư Mộ Hàn đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm không tồn tại trên người mình, nhất là cánh tay Tô Miên từng chạm vào, anh còn liên tục vỗ mấy lần.
Tô Miên nhìn thấy động tác của anh, biểu cảm trên mặt có chút không thể giữ được, trở nên cứng ngắc.
Tư Mộ Hàn nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Đã trễ rồi, ngày mai tôi còn phải đi làm, tôi về trước đây.”
Tư Cẩm Vân lên tiếng nói: “Đã trễ như vậy, một cô gái như Tô Miên về nhà không an toàn, em