Tư Mộ Hàn bỗng nhiên nói: “Trong trí nhớ của anh, bố mẹ anh rất yêu thương nhau.
”
“Trần Tuấn Tú lớn hơn anh hai tuổi, nếu như đây chỉ là do lúc còn trẻ, bố anh không cẩn thận phạm vào sai lầm mới có Trần Tuấn Tú, như vậy ông ấy sẽ không đưa Trần Tuấn Tú cho cô anh nuôi dưỡng, việc này nếu như bị ông nội biết, ông cụ chắc chắn sẽ không để cho cô anh nuôi dưỡng.
Nói cách khác, ông nội không biết bố anh còn có con riêng, đúng không?”
Tư Mộ Hàn nghĩ đến những lời ông nội nói lúc giao thừa với mình, anh trầm giọng nói: “Chưa chắc.
”
Trong lúc nhất thời, Nguyễn Tri Hạ nghĩ không ra.
Lúc này, Tư Mộ Hàn đột nhiên lên tiếng: “Thời Dũng, cậu đặt vé máy bay chuyến muộn giúp tôi, tôi muốn đến nước M một chuyến.
”
Tư Liên sống ở nước M.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy thế, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh muốn đi tìm cô?”
“Ừ.
” Sắc mặt Tư Mộ Hàn hiếm khi nghiêm túc như vậy: “Chuyện này chỉ có thể tìm được cửa đột phá từ chỗ cô anh.
”
Từ chỗ Tư Đình Phong, anh rất khó hỏi ra được chuyện gì.
Tuy trước mắt còn không có nhìn ra, việc Trần Tuấn Tú là con riêng của Tư Đình Phong, có liên quan gì đến vụ án bắt cóc năm đó và chuyện Tư Hạ bị cướp đi hay không, nhưng hiện tại bọn họ chỉ có thể lần theo manh mối này để điều tra.
Chỉ cần là chuyện liên quan với Tư Đình Phong thì đều điều tra.
Nguyễn Tri Hạ trầm mặc một lát rồi nói: “Em muốn đi cùng anh.
”
Nhưng rõ ràng Tư Mộ Hàn không có dự định đưa cô đi cùng sang nước M: “Em ở nhà chờ anh về, có việc gì thì liên lạc với Thời Dũng hoặc Tri Dân.
”
Nguyễn Tri Hạ còn muốn nói điều gì đó, Tư Mộ Hàn giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ, cắt ngang lời cô: “Bây giờ là mười một giờ, một lát nữa anh sẽ xuất phát đến sân bay, em không định nấu cơm trưa cho anh ăn sao?”
Nguyễn Tri Hạ mím môi nói: “Bây giờ em đi nấu.
”
Nếu Tư Mộ Hàn đã quyết tâm không đưa cô đi theo, cô không đi thì tốt hơn.
Tư Mộ Hàn nhìn bóng lưng Nguyễn Tri Hạ đi vào nhà bếp, lúc này anh mới quay đầu nhìn về phía Thời Dũng: “Lúc tôi không ở đây, cậu phái người để