Một lúc lâu sau, Tư Liên vẫn không nói nên lời, trong phòng khách rất yên tĩnh, một loại yên tĩnh làm cho người ta run sợ.
Tư Liên ổn định lại tâm trạng, run rẩy nói: “Tuấn Tú, thằng bé… Quả thật là con trai của bố cháu, nhưng cháu phải tin, bố cháu thật lòng yêu thương mẹ cháu…”
Tư Mộ Hàn chỉ cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Tư Liên đại khái cũng hiểu, nếu như mình chỉ nói như thế, sẽ không thuyết phục được Tư Mộ Hàn.
Bà dừng một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Khi đó, cô thật sự mang thai, chỉ là con của cô sinh non, vừa sinh ra không bao lâu thì chết yểu, khi đó bố cháu đã tiếp nhận Tư Thị, ông ấy thường xuyên phải xã giao, khó tránh khỏi bị phụ nữ cố tình nhân cơ hội lao vào, tuy ông ấy muốn đuổi người phụ nữ kia đi, nhưng dù sao đây cũng là máu thịt của ông ấy, hơn nữa con của cô vừa mới chết yểu, cho nên ông ấy đưa đứa nhỏ đến cho cô nuôi…”
Lời giải thích này dường như không có sơ hở gì.
Rất có tính thuyết phục.
Tư Mộ Hàn không nói mình tin hay không, anh chỉ hỏi: “Trần Tuấn Tú biết chuyện này sao?”
“Thằng bé… Có lẽ là biết.” Vẻ mặt Tư Liên hơi do dự.
Tư Mộ Hàn hỏi: “Chuyện này chú cũng biết?”
Sắc mặt Tư Liên đã khôi phục lại bình thường, nhẹ giọng nói: “Đúng thế, Minh Hoàn biết chuyện này.”
Tư Mộ Hàn nheo mắt lại: “Chú không ở nhà, chú đi đâu thế?”
Tư Liên cười nói: “Khoảng thời gian gần đây chú cháu có một triển làm tranh, chú ấy đã ra ngoài hơn một tháng.”
Bà ấy vừa nói xong liền có người giúp việc đi đến nói: “Bà chủ, cơm trưa đã được chuẩn bị xong.”
“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi, chắc cháu cũng đói bụng rồi.” Tư Liên đứng dậy, dịu dàng nói.
Bà ấy lại trở thành người vợ ưu nhã của nghệ thuật gia, không tìm được dấu vết hoảng hốt nào trước đó trên mặt bà ấy.
Tư Mộ Hàn buông tầm mắt xuống, đi theo sau lưng bà ấy đến nhà ăn.
Trước bàn ăn lớn như thế chỉ có hai người bọn họ ăn cơm, không ai nói gì, bầu không khí cứng ngắc.
Một lát sau, Tư Mộ Hàn để đũa xuống trước: “Cháu ăn xong rồi.”