“Em cho anh một cơ hội, anh biết trước đây anh lừa em là sai, nhưng đó cũng vì anh quan tâm em.” An Sâm vươn tay muốn giữ Tiêu Mộc Diên, anh sợ cô sẽ sơ ý ngã xuống đó.
Ánh mắt chán ghét của cô nhìn chằm chằm anh như một thanh kiếm.
“Anh cảm thấy tôi sẽ tin những lời nói dối của anh nữa sao? Tôi không còn ngây thơ như trước nữa. Bị anh lừa một lần là ngu ngốc, nhưng nếu bị lừa nhiều lần thì tôi là một kẻ ngốc, tôi không thể mãi ngu ngốc như thế.”
Dường như cô đang cảnh cáo An Sâm, đồng thời cũng tự nhắc nhở mình.
“Anh thật sự biết sai rồi, anh xin thề anh sẽ không bao giờ lừa em nữa, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng xin em đừng nghĩ quẩn như thế, trên đời này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp, em chỉ không tìm thấy Thịnh Trình Việt mà thôi, vẫn còn rất nhiều đàn ông yêu thích em.” Ví dụ như tôi.
Lúc này An Sâm đã sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Mắt anh khóa chặt người Tiêu Mộc Diên, anh thật sự sợ cô sẽ sơ ý mà mất mạng.
“Anh đừng đứng trước mặt tôi diễn vở kịch thâm tình đó, tôi nói cho anh biết, anh không xứng. Hơn nữa trong lòng tôi chỉ có một mình Thịnh Trình Việt, bất luận xảy ra chuyện gì, tấm lòng tôi dành cho anh ấy sẽ không thay đổi, do đó, anh đừng ở chỗ này lãng phí sức lực.” Tiêu Mộc Diên lạnh mặt.
“Anh biết, cho dù xảy ra chuyện gì, em cứ xuống đây trước đã được không? Một mình em đứng trên đó rất nguy hiểm.”
An Sâm chưa từng ăn nói khúm núm với người nào như thế. Hơn nữa mỗi lời nói đều mang theo sự lo lắng nồng đậm.
“Cái gì? Anh cho rằng tôi sẽ nhảy lầu tự sát à?” Tiêu Mộc Diên mím môi, chẳng lẽ trong mắt tất cả đàn ông, cô giống như phụ nữ không chịu nổi kích động sao? Nếu là trước đây, có thể cô sẽ nảy sinh suy nghĩ đó, nhưng giờ cô sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế nữa.
“Anh biết phụ nữ kiên cường như em sẽ không nảy sinh ý định nhảy lầu tự sát, em thử nghĩ xem, nếu em không còn trên đời này nữa, Thịnh Trình Việt sẽ sống tốt ư? Coi như em không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho anh ta, hơn nữa, còn bọn trẻ thì sao?”
An Sâm vừa nói vừa lặng lẽ từ từ tới gần cô.
Đột nhiên, Tiêu Mộc Diên đi tới trước mặt An Sâm: “Giờ tôi đã đứng trước mặt anh rồi, tôi trịnh trọng nói cho anh biết, tôi tuyệt đối không nhảy lầu tự sát. Do đó, anh đừng đứng đây lo lắng lung tung, tôi chỉ hy vọng sau này chúng ta đừng gặp mặt nữa.”
Nói xong, Tiêu Mộc Diên vội xoay người đi về phía cầu thang.
An Sâm định di chuyển thì phía sau lại truyền đến một mệnh lệnh u oán.
“Tôi hy vọng sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi. Giờ tôi không cần anh đi theo tôi, đợi tôi đi rồi anh hãy đi.”
An Sâm lựa chọn đứng im ở đó.
Lúc này, anh thật sự rất muốn đi theo cô, bởi vì anh muốn làm sứ giả bảo vệ cô, chỉ vậy mà thôi, tại sao cô luôn giữ khoảng cách với anh thế?
Nếu chuyện này đã như vậy, anh chỉ có thể dùng cách khác thôi. Anh lấy điện thoại ra gọi một dãy số…
Tiêu Mộc Diên vội vàng đi xuống cầu thang. Thỉnh thoảng cô quay đầu lại nhìn, phát hiện người đàn ông đó không đi theo mới thở phào nhẹ nhõm. Anh giống như âm hồn không tan, cô không thể để anh đi theo mình nữa, nếu
không cô sẽ bị anh bức đến điên mất.
Lúc đi tới cổng bệnh viện, cô lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Người đàn ông đó giống y hệt Thịnh Trình Việt.
Nhìn thấy góc nghiêng quen thuộc của người đó, tim cô không tự chủ đập mạnh, không biết tại sao, vào lúc này, cô lại có một cảm giác đau lòng không nói ra được. Trực giác nói cho cô biết, người đàn ông trước mặt là Thịnh Trình Việt.
Cô không kiểm soát được cảm xúc của mình, dứt khoát đi tới nắm lấy cánh tay anh ta.
Kiều Phong đột nhiên bị người khác nắm lấy cánh tay, nhíu mày quay đầu nói: “Tiểu Đào, không phải anh đã nói nhiều lần với em rồi sao? Sao em cứ…”
Nhưng khi Kiều Phong quay đầu lại, thấy người nắm cánh tay mình không phải Tiểu Đào mà là Tiêu Mộc Diên thì vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Sao lại là…” cô?
Chữ phía sau còn chưa kịp nói thì anh nghe thấy giọng nói niềm nở của Tiểu Đào ở phía trước.
“Phong, sao anh lại lề mề như vậy, mau tới đây đi.”
Kiều Phong ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới thấy cô nhóc nghịch ngợm này đã đi ra ngoài cổng bệnh viện rồi.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy tim mình đập lỡ nhịp, bởi vì bọn họ ăn ý dùng cách xưng hô nhiệt tình như thế, nếu không phải sớm chiều chung sống với nhau một khoảng thời gian, căn bản không thể nào bồi dưỡng ra được, cho nên giờ cô thật sự nhận nhầm người sao?
Kiều Phong hơi lúng túng gỡ tay cô ra: “Xin lỗi, tôi phải đi với bạn gái tôi rồi.”
Mặc dù Tiêu Mộc Diên không muốn nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thả tay anh ra. Bất luận xảy ra chuyện gì, cô không thể dây dưa bạn trai người khác.
“Xin lỗi, tôi lại nhận nhầm người.” Tiêu Mộc Diên lộ ra nụ cười khổ, cuối cùng siết chặt nắm đấm, xoay người rời đi ngay. Bởi vì cô không dám nhìn người đàn ông đó, nếu cô nhìn anh thêm nữa, cô sẽ không tự chủ được bước đến ôm chầm anh, bởi vì cô thật sự rất nhớ Thịnh Trình Việt.
Kiều Phong nhìn cánh tay đang lơ lửng giữa không trung của mình, dường như trên tay vẫn còn lưu lại mùi vị của người phụ nữ đó, rốt cuộc cô ấy làm sao vậy? Tại sao khi thấy dáng vẻ đau lòng, chán nản rời đi của cô mỗi lần gặp anh, tim anh lại không nhịn được nhói đau.
Nghĩ tới đây, đầu anh lại đau lên, anh vội vàng dùng tay xoa huyệt Thái Dương của mình.
Tiểu Đào đang đứng ngoài cổng, phát hiện sự khác thường của Kiều Phong thì chạy tới ngay: “Phong, anh sao vậy? Có phải đầu anh lại đau không?”
“Anh không sao. Ban nãy chỉ giả vờ đau để dọa em thôi, ai bảo em không đợi anh đã chạy đi trước rồi.” Anh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi nắm tay Tiểu Đào đi ra ngoài ngay.
Tiêu Mộc Diên trốn bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, mặc dù tim rất đau, nhưng cô nhất định phải làm rõ chuyện này. Do đó cô quyết định sẽ theo dõi bọn họ.
Cô đi theo bọn họ tới khu vui chơi.
Thấy bọn họ tay trong tay chơi các loại trò chơi, từ đầu đến cuối đều tươi cười, ôm chầm lấy nhau.