Mặc Tu Nhân ra khỏi nhà họ Thẩm, liền dặn dò Mặc Ngôn: "Cạy miệng của người giúp việc kia ra, hỏi xem rất cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Mặc Ngôn nhìn Mặc Tu Nhân: “Thưa anh, lúc thẩm vấn, cần phải lưu ý đến chỗ nào không?”
Mặc Tu Nhân liếc anh ta một cái: “Chú ý cái gì? Tôi chỉ cần biết sự thật, những chuyện khác, tự cậu làm là được!”
Lúc này, Bạch Cẩm Sương mở miệng: “Để cho cô ta sống, em muốn để lại phúc cho Bông Vải, về sau làm chuyện gì, đều để lại một con đường sống cho người khác đi, Tu Nhân!”
Mặc Tu Nhân có chút kinh ngạc nhìn cô một cái, chẳng qua, nghĩ đến tình hình của Tần Minh Huyền, anh khẽ gật đầu: “Cứ làm theo những gì Cẩm Sương nói đi!”
Mặc Ngôn gật đầu: “Vậy giờ tôi đi xử lý!”
Lại nói tiếp, thủ đoạn Mặc Ngôn cực lợi hại, khi Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân trở lại Di Cảnh Viên, bên Mặc Ngôn, đã hỏi ra được kết quả rồi.
Mặc Ngôn ở trong điện thoại nói: “Thưa anh, cô ta đúng thật là Mặc Ngôn của nhà họ Thẩm, nhưng cũng là gánh tội thay cho người khác.
Chẳng qua, cụ thể là gánh tội thay cho ai, điều này thì cô ta không được biết, dựa vào cách nói của cô ta, bố cô ta mắc bệnh nhiễm trùng đường tiểu, vẫn luôn không tìm thấy có thận thích hợp để ghép, nhà họ Thẩm cho cô ta 3 tỷ, cô ta cần số tiền này, để cho bố cô ta chạy thận, duy trì sự sống, cho nên, cô ta mới đồng ý với nhà họ Thẩm, sẽ không nói linh tinh, bí quá hoá liều đi gánh tội thay cho người khác!” “Vậy tại sao lại nói ra rồi?” Mặc Tu Nhân ngữ khí nhàn nhạt.
Mặc Ngôn nói: “Bởi vì cô ta sợ thủ đoạn của tôi, tôi còn chưa làm gì cô ta, cô ta liền sợ tới mức nói ra hết tất cả mọi chuyện! Chỉ mong tôi buông tha cho cô ta, đừng nói cho nhà họ Thẩm, những lời này là do cô ta nói ra là được!”
Con người của Mặc Tu Nhân lóe lên: “Vậy thả cô ta, tìm người theo dõi cô ta một khoảng thời gian, nếu không có vấn đề gì, thì thôi!” Mặc Ngôn có chút giật mình: “Vậy chuyện này...cứ thế bỏ qua sao?”
Ánh mắt của Mặc Tu Nhân thâm trầm: “Bỏ qua sẽ không phải tự nhiên bỏ qua như vậy, nhưng mà, chuyện lần này xảy ra quá đột ngột, chúng ta cũng không đến mức nhảy vào nhà họ Thẩm, thẩm vấn từng người một được, từ từ điều tra, còn có, phải người đi theo dõi em họ Hứa Phồn Tinh của Thẩm Đinh Nhiên!”
Con người của Mặc Ngôn chợt lóe: “Anh nghi ngờ, chuyện này là do cô ta làm?”
Mặc Tu Nhân nói: “Có phải hay không, còn chờ xác minh, trước tiên cứ xem bình thường cô ta tiếp xúc với những người nào nhiều là được!”
Mặc Ngôn gật đầu: “Được, tôi sẽ sắp xếp người đi quan sát cô ta!”
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, nhìn về phía Bạch Cẩm Sương, thấp giọng nói: “Em yêu, anh không ở nhà họ Thẩm Tiếp tục điều tra chuyện này, em giận không?”
Mặc Tu Nhân vừa rồi mở loa ngoài, những câu của Mặc Ngôn nói, Bạch Cẩm Sương cũng đều nghe được hết tất cả, lúc này lại nghe thấy Mặc Tu Nhân hỏi như vậy, cô không nhịn được cười cười: “Em tức giận cái gì, nhà họ Thẩm vừa nhìn đã biết không muốn nói thật, anh tiếp tục ở nhà bọn họ, cũng chưa chắc có thể tra ra được cái gì, tạm thời cứ như vậy đi!”
Mặc Tu Nhân trong lòng cũng hiểu rõ, trước mắt chỉ có thể làm như vậy, nhưng mà, khi nghe thấy Bạch Cẩm Sương nói như vậy, trong lòng anh có chút không thoải mái.
Anh nhịn không được đi qua, đứng ở trước mặt Bạch Cẩm Sương, duỗi tay xoa xoa tóc cô: “Em yêu, em chịu uất ức rồi!”
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Cái này thì có cái gì uất ức? Coi như là nước lạnh tắm thôi!” Mặc Tu Nhân hơi hơi nhíu mày: “Nhưng mà, cánh tay em đỏ cả lên rồi!”
Bạch Cẩm Sương đột nhiên nghịch ngợm cười, biểu cảm có chút xảo quyệt: “Vậy chờ bắt được người, làm cho hai tay của kẻ đó cũng phải đỏ lên!”
Nghe thấy lời này, Mặc Tu Nhân với nhịn không được cười lắc lắc đầu: “Em ấy à!”
Bạch Cẩm Sương cong cong môi: “Lời em nói chính là lời nói thật, em đúng làm muốn tích phúc cho Bông Vải, nhưng mà, em cũng không muốn làm một thánh mẫu người khác đánh em một cái, em còn muốn làm một con người lương thiện, lấy ơn báo oán, em thực sự không có tâm trạng đó!”
Mặc Tu Nhân cười ôm lấy đầu cô, dựa vào trên người mình: “Đồ ngốc, em vốn dĩ đã là người lương thiện, nhưng mà, sự lương thiện cũng phải nhìn xem là đối với ai, người đối phó với em như vậy, để cô ta có sống không được, cũng không đủ tích!”
Bạch Cẩm Sương cười chớp chớp mắt: “Anh nói rất hợp với ý của em!”