Vì chạy trốn họ bỏ qua thời gian tốt nhất để giải xuân dược.
Đến lúc quay trở lại thành, Ngưng Trúc đã có chút không xong rồi. Họ buộc dừng lại ở tiểu viện của Ngưng Trúc ở cách đó không xa.
Vì để cứu Ngưng Trúc, Ngư Dương chỉ có cách hi sinh bản thân mình.
Ban đầu Ngưng Trúc không chịu. Nhưng lúc này chuyện nàng căn bản không quyết định được.
Ngư Dương ấn Ngưng Trúc xuống, cởi y phục của nàng ấy ra. Cởi xong, nàng mới biết vì sao Ngưng Trúc lại kịch liệt phản đối.
"Làm sao..."
Giữa chân Ngưng Trúc là vật cực lớn và dài, quanh thân đầy gân xanh càng làm cho nó trở nên dữ tợn.
Ngư Dương đã thành thân, đương nhiên biết đó là gì.
Đây là thứ chỉ nam nhân nên có: thịt côn.
Thịt côn bởi vì tác dụng của thuốc mà trở nên sưng tấy.
Lớn quá...
So với thứ của Cao Xứ còn muốn lớn hơn nhiều.
Ngư Dương nuốt nước bọt, lo lắng đến tay đổ đầy mồ hôi.
"Hm..." Ngưng Trúc khẽ rên lên.
Ngưng Trúc đã ngấm thuốc. Nếu không giúp, nàng ấy chắc chắn sẽ bạo thể mà chết!
Mạng người quan trọng. Ngư Dương cắn môi dùng tay mình ôm lấy thịt côn.
Tay của Ngư Dương mềm mại, có chút mát lạnh.
Thịt côn vừa bị chạm vào, liền cực liệt rung động.
Ngưng Trúc cũng nhịn không được rên lên.
"Hm...a...thoải mái..."
Côn thịt vừa lớn vừa cứng, một bàn tay nàng cũng chỉ mới miễn cưỡng nắm trọn lấy nó.
Nó nóng quá, nhiệt lượng kinh người. Gân guốc trên thân giống như có sức sống giống nhau, đập lên mỗi lúc nàng vuốt thịt côn.
Bị nàng vuốt, đầu nấm tiết ra dịch trắng, rồi dịch càng ngày càng nhiều, đến khi hoàn toàn tiết ra hết.
Nhưng mặc cho đã đến một lần, côn thịt vẫn cứng và sưng.
Ngư Dương thở dài, cởi đi quần áo, chỉ giữ lại trung y, rồi quỳ xuống dưới thân Ngưng Trúc, dùng ngực mình ép lấy thịt côn, không ngừng mà loát động.
Thịt côn bị ép giữa hai gò bồng mềm mại, cảm giác không cần nói cũng biết.
Ngưng Trúc rên rỉ trong vui sướng.
"Sư nương...t-thoải mái...a..."
Bị nhắc lại thân phận của mình khiến cho Ngư Dương vô cùng nan kham.
Nhưng tính mạng của đối phương quan trọng hơn. Vì thế mà Ngư Dương cắn răng tiếp tục dùng nhũ phòng loát động thịt côn.
Thịt côn sau một hồi được chăm sóc, lần nữa tiết ra dịch trắng. Dịch trắng rất nhiều, có một phần bắn lên mặt cùng môi Ngư Dương.
Ngư Dương vô tình nếm phải.
Có chút mặn...
Ý nghĩ này vừa toát ra, nhớ đến đây là dịch mà Ngưng Trúc tiết ra, mặt nàng liền đỏ bừng.
Nàng vậy mà lại nếm tinh dịch của Ngưng Trúc!
Sau lần này, thịt côn dịu đi.
Ngưng Trúc vừa thở phào một tiếng thì thịt vật lại lớn lên, đầu khấc đánh vào môi nàng.
"Vẫn chưa xong..." Ngư Dương không tin nổi nói.
Nhìn côn thịt dữ tợn trước mắt, Ngư Dương cắn môi.
"Hm...sư nương...nóng..."
Thuốc vẫn chưa hết tác dụng.
Ngư Dương hết cách, chỉ đành dùng hạ sách, dùng miệng ngậm lấy thịt vật.
Cách này là nàng khi thành hôn từ trong sách mà mẫu thân cho nàng đọc thấy, nàng còn chưa từng dùng thử.
Bởi vì thịt vật quá lớn mà Ngư Dương lao lực vô cùng.
Thịt côn chỉ có thể vào một phần ba liền không cách nào vào sâu hơn.
Tuy rằng trúc trắc, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Ngưng Trúc nhìn Ngư Dương vì mình gắng sức ăn vào côn thịt, cả người đều có một loại không nói rõ kích động.
Côn thịt không bao lâu liền tiết ra tinh dịch. Ngư Dương không đề phòng, ăn vào không ít.
May mà chúng không có mùi gì kinh khủng.
Chỉ là mặc dù đã tiết lần thứ ba nhưng thịt côn vẫn chưa có dấu hiệu sẽ nghỉ ngơi.
Ngư Dương nhìn thấy thế, không biết làm sao.
"Sư nương..." Ngưng Trúc gọi nàng. Giọng nói ám ách.
Sư nương thực sự là mê người quá.
Khoái cảm cùng xuân dược khiến cho nàng không còn có thể giữ được tỉnh táo.
Nàng muốn sư nương, muốn đem thịt côn chôn vào trong cơ thể của sư nương.
Ngưng Trúc kéo Ngư Dương