Hai chị em Mộ Dung Khinh Nhu biến sắc, lòng vừa tức vừa giận, tên Trần Trường An này có biết cái gì là thương hương tiếc ngọc không?
Lễ nào hắn không rung động chút nào ư?
Mộ Dung Khinh Nhu tự nhận mình và muội muội dù xét về vóc dáng hay là dung nhan, tuy không tính là tuyệt sắc nhưng chắc chăn cũng được coi là đại mỹ nhân.
Hơn nữa cặp chị em song sinh luôn có sức hấp dẫn chí mạng với cánh đàn ông, nhưng sao tên Trần Trường An này
chẳng thèm động lòng thế?
“Thôi được rồi, đưa tiền vốn cho ta, coi như bỏ chuyện tiền cược”.
“Tiền bối, hai chị em bọn ta kém cỏi vậy sao?”
“Nhiều năm qua, hai chị em bọn ta đau đớn chống chọi ở thành Bất Quy này”.
“Nếu không phải vì thân phận phụ nữ này thì chúng ta cũng không cần thiết phải che che giấu giấu”.
“Chúng ta đã cố hết sức rồi”.
“Ngươi... ngươi thật sự không muốn giúp bọn ta sao?”
Mộ Dung Khinh Nhu đã hiểu Trần Trường An không muốn có liên quan gì nhiều tới các nàng nên mới chọn từ bỏ tiền cược.
“Cho tới bây giờ người giúp được mình chỉ có chính mình mà thôi chứ không phải người khác”.
“Sao các ngươi phải tự ti về thân phận phụ nữ của mình chứ?
“Cường giả chưa bao giờ chia giới tính mà chỉ xem trọng thực lực”.
“Nếu thực lực của các ngươi đủ mạnh thì phụ nữ có sao đâu? Thử hỏi thuộc hạ bây giờ nào có ai dám coi thường các
ngươi?”
“Bây giờ bên trong thành Bất Quy, đông đảo đàn ông là thế nhưng lại có mấy ai có thể là đối thủ của các ngươi”.
“Đừng để giới tính làm giới hạn bản thân”. “Các ngươi không hề thua kém bất cứ kẻ nào”.
Từng lời của Trần Trường An khiến hai chị em Mộ Dung Khinh Nhu vô cùng kính nể.
Cho tới bây giờ, các nàng đều rất căm hận thân phận con gái của mình, các nàng cho rằng nếu là con trai thì cả hai sẽ làm tốt hơn nhiều.
Cho tới bây giờ bọn họ đều không nghĩ rằng chỉ cần đủ mạnh thì nam hay nữ đều giống nhau.
Vào giờ phút ấy, cả hai người ngộ ra chân lý, linh hôn như được khai sáng.
"Hà?"
“Đột phá?”
Trân Trường An không ngờ rằng chỉ dăm ba câu đã khiến cả hai chị em cùng đột phá.
Tu vi