"Các ngươi là Chí Tôn Cảnh, loại rượu bình thường sẽ không ảnh hưởng đến các ngươi".
"Vì sao bây giờ trạng thái của các ngươi lại cổ quái như vậy?", Trần Trường An có chút khó hiểu hỏi.
Trần Trường An cũng uống rượu, nhưng cơ thể hắn lại không cảm nhận được bất cứ dị thường nào, có điều hắn cũng không thể lấy mình ra làm tiêu chuẩn được, dù sao thân thể của hẳn rất đặc biệt.
Trên đời này không có bất cứ cái gì có thể khiến hắn sinh ra cảm giác không tốt, cho dù là độc dược mạnh nhất, đối với
Trần Trường An mà nói, không có gì khác vật tâm thường cả.
Mộ Dung Khinh Nhu mỉm cười, giải thích: "Rượu là rượu bình thường, cũng không có bất cứ cái gì không đúng cả".
"Chúng ta cũng biết tiên bối ngài có thực lực nghịch thiên, không có khả năng có dược vật nào có thể khiến ngài khó xử”.
"Nhưng chúng ta... có thể hạ dược cho mình, không phải sao?"
Hả?
Nghe thấy câu này, cả người Trần Trường An đều ngây ra!
Hạ dược cho mình?
Đậu má, hai người các ngươi tàn nhãn như thế sao?
Hắn đã từng gặp kẻ ác, nhưng chưa thấy ai ác như vậy.
Nhưng nghĩ lại cũng không đúng lắm, dù sao cũng là Chí Tôn Cảnh, thân thể hẳn là có thể kháng lại dược tính mới đúng, không nên như thế chứ.
"Chúng ta biết dược vật bình thường không có tác dụng gì với chúng ta, nhưng chúng ta có thể cưỡng chế để thân thể không bài xích thanh trừ tác dụng của dược vật".
"Chúng ta vẫn có thể làm được điều này".
Dường như thấy được Trần Trường An khó hiểu, Mộ Dung Khinh Vũ giải thích một câu.
Trần Trường An bất đắc dĩ cười một tiếng, hỏi: "Các ngươi hạ dược gì cho mình? Không phải là...
Quả nhiên!
Mặc dù Trần Trường An có một chút suy đoán, nhưng không dám xác định, dù sao thứ này đều là để cho người khác. dùng, hai tỷ muội này thì hay rồi, thế mà lại để mình