"Nhưng về vấn đề người hầu thì bỏ qua đi. Ngươi có ý kiến gì không?”, Trần Trường An hỏi.
"Không có ý kiến, nghe theo lời phân phó của tiền bối".
"Ừ, thật ra thì lần này ta cũng chỉ đi ngang qua nơi này, nghe nói Thanh Vân Tông nên ghé sang đây xem ngươi một chút".
Nghe nói như vậy, Lục Thanh Vân không khỏi sửng sốt, không ngờ tiền bối lại biết chuyện của mình, còn muốn đến gặp hắn ta?
Thật đáng giá, những nỗ lực trong bao nhiêu năm qua cũng không hề uổng phí, ít nhất trong lòng tiền bối vẫn nhớ đến mình.
"Không biết tiếp theo, tiền bối có tính toán gì không? Sẽ ở lại đây một thời gian chứ?”
"Không biết, chắc cũng phải sớm rời đi". Phải đi sao?
Lục Thanh Vân có chút luyến tiếc, không ngờ vừa mới gặp Trần Trường An thì đã phải sớm chia tay?
"Lục Thanh Vân, nhớ kỹ, ngươi không hề kém người khác chút nào."
"Ta và ngươi có thể gặp nhau, đây là một loại duyên phận, chúng ta không nhất định phải đi cùng nhau”.
"Ngươi có con đường của riêng mình, đã hiểu chưa?" "Đa tạ tiền bối dạy bảo, Thanh Vân sẽ ghi nhớ kỹ".
"Được, nếu không còn việc gì thì ta đi trước đây. Nếu có duyên thì sẽ gặp lại sau này".
Lúc Trần Trường An rời đi, Lục Thanh Vân tự nhiên không dám giữ lại lâu, chỉ có thể cung kính cúi đầu nhìn đám người Trần Trường An rời đi.
"Hiện tại hắn ta không còn loại chấp niệm này trong lòng, nói không chừng, cơ hội để hắn ta đột phá lên Đại Đế cũng không còn xa nữa".
Lần này Trần Trường An đến đây còn có mục đích khác, chính là tiêu trừ chấp niệm trong lòng Lục Thanh Vân. Nếu không, chỉ sợ Lục Thanh Vân sẽ khó đột phá lần nữa.
"Nói đến chấp niệm này, những năm nay ngươi đã gieo họa cho không ít người”.
"Ta sẽ không nói về Trường Tôn Tích Tuyết, người có chấp niệm đã ăn sâu bén rễ".
"Chúng ta nói gần một chút, hai ngàn năm, cái người... cái người kia tên là gì nhỉ?"
"Đúng rồi, Huống Trung Đường, ngươi còn nhớ tiểu tử đó không?" Huống Trung Đường?
Nghe được cái tên này, trong đầu Trần Trường An hiện lên một vẻ mặt tức giận bất bình.
Tiểu tử này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Trần Trường An, bởi vì đối phương thực sự quá cố chấp.
"Một lần kia, ngươi ra ngoài khoảng ba năm, tiểu tử đó đuổi theo để khiêu chiến với ngươi đủ ba năm".
"Cuối cùng ngươi đột nhiên biến mất, ta đoán tiểu tử này sẽ phát điên!"
Huống Trung Đường quả thực là một người dễ rơi vào sự chấp niệm của bản thân.
Năm đó, hắn ta chỉ nghĩ đến một điều, đó chính là đánh bại Trần Trường An, cho dù không thể thắng thì cũng phải khiến Trần Trường An không dễ dàng thắng
được.
Trần Trường An mơ hồ nhớ lại cảnh tượng cuối cùng giữa mình và Huống Trung Đường.
Huống Trung Đường tràn đầy tự tin, toàn lực ra đòn, Trần Trường An vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt vô tội.
"Trần Trường An, lần sau ta nhất định sẽ đánh thắng ngươi, ngươi chờ ta, ngươi nhất định phải chờ ta".
Đây là những lời cuối cùng được Huống Trung Đường nói với Trân Trường An, chỉ chớp mắt đã hơn hai ngàn năm trôi qua.
"Cũng không biết tiểu tử kia hiện tại thế nào, tính cách cố chấp này khá là thú vị", Trần Trường An mỉm cười nói.
"Bằng không đi xem hắn ta một chút đi?"
"Xem cái rắm, ngươi biết nhà hắn ta