Nghe các đại thần nói vậy, Ân Công Vũ cũng chau mày, hiểu rằng với cục diện hiện tại thì đương nhiên phải xin giúp đỡ.
Nhưng xin ai giúp đỡ bây giờ?
Quan trọng nhất là, rốt cuộc Trần Trường An là ai? Mục đích hắn làm như vậy là gì?
Hoàng triều Phụng Thiên đắc tội vị cường giả này khi nào?
Mặc dù năm xưa Ân Thiên Tử phái người truy sát Ngô Danh Đao, nhưng Ân Thiên Tử không hề nói ra nguyên nhân thực sự là gì.
Bởi hắn ta đâu thể nói là mình tranh giành tình nhân, muốn tìm kiếm Trần Trường An nên ra tay với bạn bè của người ta được đúng không?
Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì hắn ta sẽ mất sạch thể diện.
Ở hoàng triều Phụng Thiên, chỉ có mình Ân Thiên Tử biết Trần Trường An là ai nhưng lúc này hắn ta đang bế quan, không ai dám quấy rầy.
“Phái người, tăng thêm lực lượng, tiếp tục tìm kiếm tung tích Trần Trường An”.
“Ta không tin hoàng triều Phụng Thiên nhiều người như vậy, lẽ nào ngay cả một người đang ở đâu cũng không nghe ngóng được hay sao?”
“Ngoài ra, thi hành giới nghiêm ở đế đô, tất cả người tới từ bên ngoài đều phải kiểm tra kỹ lưỡng”.
“Tu vi, thực lực của người này mạnh như vậy, rất dễ nhận ra”.
“Phái tu vi Bất Tử Cảnh trấn giữ ở cả bốn cửa thành”.
Ân Công Vũ suy nghĩ rất đơn giản, đối phương là cường giả cấp bậc Đại Đế, e là người bình thường không thể nhận ra được nhưng nếu là Bất Tử Cảnh thì chắc sẽ không thành vấn đề.
Nếu như phát hiện ra có người mà ngay cả Bất Tử Cảnh cũng không nhìn thấu được thì chắc chắn tới quá nửa người này chính là Trần Trường An.
Đồng thời, Ân Công Vũ cũng bắt đầu chuẩn bị tìm kiếm sự giúp đỡ, dù sao hoàng triều Phụng Thiên cũng đã tồn tại nhiều năm, ít nhiều vẫn gây dựng được một số mối quan hệ.
Trong lúc Ân Công Vũ chuẩn bị, Trân Trường An cũng không hề dừng kế hoạch trả thù của mình.
Tin dữ lần lượt truyền về khiến toàn bộ đế đô và hoàng thất bị bao phủ trong bóng tối.
“Các ngươi nghe nói gì chưa? Trần Trường An đúng là điên