"Công tử, hạt châu ngài cần thật sự sẽ ở Cổ gia sao?", Cố Tiên Nhi hỏi.
"Nếu lão tổ Cổ gia đã có thể nói ra hạt châu, chắc hẳn dù không có ở Gổ gia, ông ta cũng biết một vài tin tức cụ thể”.
"Cổ gia này vẫn phải đi một lần".
Trần Trường An phải đi Cổ gia, có điều trước đó, anh còn phải giải quyết hết chuyện của hoàng triều Phụng Thiên trước đã.
Vốn Trần Trường An cũng không sốt ruột, nhưng hôm nay có tin tức về hạt châu, Trần Trường An liền cảm thấy vội vã.
Mà bên ngoài phòng đấu giá, mọi người chờ đợi hồi lâu vẫn không nhìn thấy có người đi ra, lúc này sắc mặt Ân Công Vũ vô cùng khó coi.
"Bị lừa rồi!"
"Chính là hai người vừa nấy, nhất định là hai người kia!" "Các ngươi có ai nhớ kỹ hai người kia đi chỗ nào không?" “Cái này... Bệ hạ, chúng ta không chú ý đến hai người kia".
"Hỏi cho ta. Ở trong Đế Đô này, ta còn không tin tìm không thấy một nam một nữ này!"
"Vâng, bệ hạ, ta này..." "Bệ hạ, sao ngài còn ở chỗ này, người trong cung đến".
Ân Công Vũ đang định tìm kiếm hai người kia, lại nghe thấy tin người trong cung tới, trong lòng lập tức chấn động.
"Có thể là người giúp đỡ đến?" "Không tệ!" Tin tức người giúp đỡ đến khiến Ân Công Vũ hết sức hưng phấn.
Từ sau khi Trần Trường An xuất hiện, cuộc sống của hắn ta không quá dễ chịu, không chỉ phải đối mặt với sợ hãi và áp lực Trần Trường An mang đến.
Các họ hàng bề trên trong hoàng thất cũng không có sắc mặt tốt với hắn ta.
Ân Công Vũ rất buồn rầu, nói cho cùng, Trần Trường An này không phải do hắn ta