Hiếm khi mọi người lại có một màn kịch đặc sắc để xem, cho nên nhiều người ngay cả cơm cũng không ăn, nhanh chóng chạy tới xem náo nhiệt.
Nổ!
Triệu Bân núp trong bóng tối, âm thầm kích hoạt bùa nổ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đột nhiên, hàng loạt tiếng nổ lớn vang lên.
Một cửa hàng lớn như vậy, trong nháy mắt ầm ầm sụp đổ, gạch xanh ngói đỏ, xà lam tường gỗ đều bị nổ đầy trời, đừng nói những người trong quầy thuốc, ngay cả người dân đứng ngoài phố xem náo nhiệt cũng gặp nạn, nhưng cũng không có gì quá nghiêm trọng.
"Đáng chết".
Người của Vương gia gầm thét, khói bụi bay mù mịt, bên trong cửa hàng phần lớn đã bị nổ nát bươm.
Ầm! Ầm!
Trong lúc người của Vương gia còn đang chửi rủa, thì tiếng nổ vang trời lại tiếp tục nổi lên, truyền từ phía đông thành sang phía tây thành, hai quầy thuốc khác của Vương gia cũng đã bị nổ, ầm ầm sụp đổ, buổi sáng vốn luôn náo nhiệt, ngày hôm nay lại càng náo nhiệt hơn, người đứng xem đông vô cùng.
"Ba cửa hàng, chậc chậc chậc".
"Âm mưu, chuyện này hiển nhiên là có âm mưu từ trước, một phát hốt trọn ổ".
"Nhìn quen mắt không?"
"Thật quen mắt, ngày Vọng Nguyệt Lâu bị nổ cũng gây ra động tĩnh lớn như vậy".
"Là do Triệu Bân làm sao?"
"Có thể, chỉ có cái tên đó là có khả năng nhất".
"Bất luận là do ai làm, thì cũng làm rất hay".
Tiếng thổn thức vang lên không ít, mà lời khen ngợi cũng rất nhiều, dường như chỉ sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn.
Tên của Triệu Bân lại bị thế nhân nhắc tới.
Ngày Vọng Nguyệt Lâu bị nổ đã gây ra động tĩnh quá lớn, người ở thành Vong Cổ ai cũng biết, hôm nay lại có thêm mấy cửa hàng bị nổ vì bùa nổ, đương nhiên sẽ khiến cho mọi người bất giác nghĩ rằng chuyện này cũng là do Triệu Bân gây ra.
"Tra, tra cho ta".
Gia chủ Vương gia nổi trận lôi đình, nhìn đống phế tích, đứng cũng không đứng vững, gia tộc nhỏ