Triệu Bân không phản ứng, cũng lười để ý tới hắn ta, chút ân oán nhỏ nhoi này, chỉ cần hắn tập trung tu luyện, sẽ có một ngày hắn đòi lại cả gốc lẫn lãi, không chỉ là vì bản thân hắn mà còn là vì Triệu gia, trong mấy năm này, Vương gia cũng không ít lần chèn ép Triệu gia.
Người ngoài đã đi hết, chỉ còn lại người trong nhà.
Dương Hùng vẫn còn ở lại! Lão ta cũng coi như là người trong nhà, trong thời khắc mấu chốt lão ta vẫn là một con bài rất mạnh.
"Tên nhóc này, sư tôn nhà ngươi..."
Dương Hùng cười một tiếng, lão ta đang hỏi Triệu Bân, cũng không thèm rào trước đón sau.
"Bế quan", Triệu Bân cười nói: "Sư tôn muốn ta đi tìm ngọc Viêm Linh".
Câu thứ hai chính là trọng điểm.
Lão Huyền Đạo vuốt râu, lão mập xoa xoa tay, liếc nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới, con mợ ngươi, không phải ngươi đang muốn tìm hỏa diễm sao? Sao tự nhiên lại lòi ra thêm một món ngọc Viêm Linh, cuối cùng là sư tôn nhà ngươi muốn thật, hay là ngươi đang lừa dối bọn ta?
"Khi Hồng Uyên tiền bối tới, mong ngươi hãy báo cho ta biết".
Dương Hùng ôn hòa cười một tiếng, ngọc Viêm Linh, cái tên này tất nhiên lão ta sẽ ghi nhớ, hơn nữa lão ta còn sẽ âm thầm phái người đi tìm, đợi Hồng Uyên tới đây lần nữa thì dâng lên, lập được một đại công, nói không chừng còn có thể được ban thưởng, ân huệ của nhân vật đệ nhất thiên hạ nhất định không tầm thường.
Người đang ghi nhớ không chỉ có Dương Hùng, còn có lão mập cùng lão Huyền Đạo.
Vật này bọn họ cũng sẽ đi tìm, nhưng sẽ không giao cho Triệu Bân, cũng