"Phá cho ta".
Hoa Dương quát lên một tiếng, năng lượng cường đại cuồn cuộn sôi trào, biến thành một luồng sáng hàn băng, kiếm thứ hai của Triệu Bân còn chưa đâm tới thì đã bị chấn lui.
"Gã này sao tự dưng mạnh lên đột biến vậy?"
Triệu Bân đứng khựng lại, nhìn vào ấn đường của Hoa Dương, hắn có thể thấy một vết phù văn băng đang chậm rãi được khắc ra, chắc chắn là gã này đã động đến cấm thuật, cho nên trong thời gian ngắn mới có thể gia tăng lực chiến vượt bậc, cũng có thể gia trì chân lực hàn băng ban đầu.
"Cẩn thận thì hơn".
Nguyệt Thần nói một câu, không biết là vô tình hay cố ý.
"Hiểu rồi".
Triệu Bân liếc mắt nhìn, luồng khí hàn băng đã tụ lại thành một mảnh khổng lồ giữa không trung che mất bầu trời, sắc trời vốn mờ tối, bây giờ lại bị che giấu nên đã hoàn toàn tối đen một mảnh.
Hắn rùng mình một cái, luồng khí hàn băng đã tiêu diệt địa hỏa của hắn, ngay cả uy thế của thiên lôi cũng bị suy yếu không ít.
Lạnh, rất lạnh.
Sở dĩ Nguyệt Thần nhắc nhở hắn là bởi vì cấp bậc của chân lực hàn băng này hoàn toàn có thể kéo chân hắn xuống Quỷ Môn Quan, đệ tử của Thiên Tông quả thật không phải là chuyện đùa, gã này rõ ràng rất có bản lĩnh, nếu không chú ý thì khả năng ngồi thuyền xuống suối vàng sẽ rất cao.
"Lên đường thong thả".
Hoa Dương cười