“Huyền Dương tầng thứ nhất mà cũng dám chạy tới giết ta ư?”
Lão già mặc mãng bào bước ra, sát khí từ lão ta khiến hoa cỏ xung quanh nổ tung.
Tên ám sát ho ra một ngụm máu, xoay người bỏ chạy, ám sát thất bại, không chạy đi còn ở đó chờ bị giết à?
“Ngươi… Đi được chắc?”
Lão già mặc mãng bào cười lạnh, một luồng kiếm khí bắn ra từ đầu ngón tay lão.
Phập!
Thích khách áo đen đã nhảy lên giữa không trung bị kiếm khí xuyên thủng ngực.
Khi rơi xuống đất thì đã biến thành một cái xác, Huyền Dương tầng thứ nhất, quả thật không phải là đối thủ của tầng cao nhất.
Lão già mặc mãng bào cầm đao đứng đó, không nhìn tới thích khách mà nhíu mày nhìn xung quanh.
Tại sao tiếng động lớn thế mà chẳng thấy một tay sai nào chạy tới đây? Sau khi cẩn thận cảm nhận, lão ta tái mặt, cả phủ đệ này đã không còn hơi thở của người sống nữa, một đống người như thế đều bốc hơi hết à?
“Tiền bối tìm gì thế”.
Giọng nói thản nhiên vang lên, Triệu Bân bước ra từ trong bóng tối.
Nhìn thấy Long Uyên hắn đang cầm vẫn còn dính máu tươi, đều là máu của những tên cướp.
“Sao lại thế được?”
Lão già mặc mãng bào không thể tin nổi.
Triệu Bân không hề che giấu hơi thở để giấu đi chân nguyên, lão ta có thể thấy được tu vi của hắn, chỉ là một cảnh giới Chân Linh nho nhỏ, một tên võ tu bé tí mà sao