Anh cũng nhìn thấy Tô Mục Tuyết.
Cô mặc bộ quần áo ngủ màu hồng nhạt, trong lúc đi lại, hai bắp chân mảnh khảnh không ngừng ma sát.
Vội vàng thu hồi tầm mắt, anh giải thích một câu, “Thật xấu hổ, còn chưa được cô đồng ý tôi đã sử dụng phòng bếp.”
Tô Mục Tuyết tùy ý ngồi xuống, “Không sao.”
Ăn điểm tâm xong cô móc thẻ ngân hàng đã chuẩn bị từ trước ra.
Triệu Nam Thiên không nhận, sắc mặt bình tĩnh không thể nói thành lời.
Suy xét một đêm, xem ra cô đã suy xét ra kết quả rồi.
Tô Mục Tuyết phá vỡ lúng túng, “Ngày hôm qua tôi và chồng chưa cưới xích mích không hợp, thật ngại vì đã liên lụy tới anh.
Số tiền này xem như tôi bồi thường cho anh.”
Triệu Nam Thiên muốn cười.
Quả nhiên hôm qua cô muốn theo anh rời đi chỉ là xung động nhất thời.
Chẳng qua suy nghĩ một chút cũng phải.
Một bên là người nối nghiệp Ngụy Tinh cao cao tại thượng, giá trị con người hơn ba mươi ngàn tỷ.
Một bên là bảo vệ khu dân cư nghèo rớt mùng tơi, thu không đủ chi.
Nếu nhất định phải lựa chọn giữa hai người, kẻ ngu si cũng biết nên chọn như như thế.
Tuy anh đã sớm có suy đoán, thế nhưng khi nghe được những lời này từ trong miệng Tô Mục Tuyết, anh vẫn cảm thấy trái tim đau nhức!
Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp kia, cười trào phúng, “Ngu ngốc!”
Tô Mục Tuyết gần như hoài nghi mình nghe lầm, “Anh nói cái gì?”
Triệu Nam Thiên hào phóng không che giấu lời nói móc của mình, “Không hiểu sao? Tôi nói cô ngu ngốc!”
Tô Mục Tuyết vỗ mạnh lên bàn, “Họ Triệu, anh cút ra ngoài ngay cho tôi!”
Triệu Nam Thiên thong thả ung dung đứng lên, “Cô cảm thấy Ngụy Bắc Minh sẽ bỏ qua cho cô?”
Tô Mục Tuyết ngửa đầu nhìn về phía anh, “Anh ta là người như thế nào tôi hiểu rõ hơn anh!”
Triệu Nam Thiên nhắc nhở, “Cô rõ ràng hơn tôi, ngày hôm qua anh ta bày ra đức hạnh gì cô cũng thấy rồi, không phải cô còn ôm huyễn tưởng với tên họ Ngụy kia chứ?”
Tô Mục Tuyết như bị vạch trần một lớp màn che cuối cùng, cô trừng mắt đứng dậy, “Họ Triệu kia, từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên bên nhau, nếu không phải vì anh anh tôi đã không đối xử với tôi như vậy!”
Triệu Nam Thiên cũng không nói thêm nữa, anh chỉ cười lạnh một tiếng, người phụ nữ ngu xuẩn!
Tô Mục Tuyết tức giận hỏi, “Anh cười cái gì?”
Cô nghĩ mãi mà không rõ, chẳng lẽ tên này không biết cái gì là phong độ thân sĩ sao?
Vì sao anh cứ luôn muốn làm trái lại cô vậy!
Triệu Nam Thiên nhún nhún vai,