Cho dù cách điện thoại anh vẫn có thể cảm giác được ý lạnh lẽo thấu xương.
Nhớ tới thân phận của người phụ nữ này, anh cứng rắn nặn ra nụ cười tươi nói: “Cháu là Triệu Nam Thiên.”
“Cậu có quan hệ gì?”
Triệu Nam Thiên sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào.
Cân nhắc tìm từ một chút, lúc này anh mới kiên trì giải thích: “Cháu là bạn của Mục Tuyết.”
Đầu bên kia điện thoại lại im lặng một hồi lâu, sau đó là một trận giận dữ mắng mỏ hệt như kẻ tâm thần, “Cậu… cậu chính là tên bảo vệ kia? Tại sao cậu còn ở đó? Mục Tuyết đâu rồi, mau đưa điện thoại cho nó!”
Tô Mục Tuyết cướp lấy điện thoại nhạo báng hỏi, “Hiện tại mẹ tin rồi?”
Người phụ nữ tức giận, cảm giác như bị làm nhục, “Tô Mục Tuyết, rốt cục con muốn thế nào? Tại sao cậu ta lại ở trong nhà con? Con có biết hôm qua mẹ phải tốn miệng lưỡi tới mức nào mới có thể giải thích rõ ràng với nhà họ Ngụy không!”
Tô Mục Tuyết hỏi ngược lại, “Giải thích, có gì phải giải thích?”
“Tô Mục Tuyết, rốt cục con gây sự đủ chưa?”
Tô Mục Tuyết quật cường cười lạnh, “Chưa đủ, một lát nữa con sẽ đi đăng ký kết hôn với anh ấy!”
Nói xong cô không để ý tới tiếng rít gào từ đầu bên kia điện thoại mà cúp máy, còn khóa máy quăng điện thoại qua một bên.
Làm xong tất cả cô như cạn kiệt sức lực.
Cô thất hồn lạc phách đi trở về phòng khách, cả người co thành một cục trên ghế sofa, ôm hai đầu gối bật khóc.
Triệu Nam Thiên sững sờ tại chỗ.
Anh vốn định rời đi, thế nhưng tình cảnh trước mắt lại khiến anh không thể động đậy.
Anh không biết Tô Mục Tuyết bị gì, càng không biết nên an ủi thế nào.
Đợi cô khóc xong rồi lúc này anh mới đưa tới tờ khăn giấy tới.
Tô Mục Tuyết mắt lã chã nước ngẩng đầu, “Những lời anh đã nói trước đó còn tính không?”
Triệu Nam Thiên cũng không nhớ rõ rốt cục mình đã nói gì, chỉ theo bản năng gật đầu.
Tô Mục Tuyết hít một hơi thật sâu, “Vậy anh đi thay quần áo đi!”
“Để làm gì?”
“Tới cục dân chính đăng ký kết hôn!”
Triệu Nam Thiên kinh ngạc một trận, sau đó mới lắc đầu, “Tôi không tâm tình để đùa giỡn với cô, tôi phải đi làm.”
Tô Mục Tuyết quát lớn, “Anh dám đi!”
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ, “Bà cô của tôi ơi, rốt cục cô muốn thế nào?”
Tô Mục Tuyết lặp