Một người là quân nhân giải ngũ ngay cả một công việc đàng hoàng cũng không tìm được, hiện làm bảo vệ ca đêm trong khu Giang Uyển.
Ai ưu tú hơn?
Lựa chọn ban đầu của Thư Trúc đã nói rõ tất cả!
Chị dâu nhìn ra tình cảnh gian nan của Triệu Nam Thiên, bèn đứng bên cạnh ngắt lời: “Cảm ơn, chúng tôi không có gì cần bác sĩ giúp đỡ.”
Cô ấy là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, trước đó cô ấy kêu Triệu Nam Thiên đi cầu người ta chỉ vì muốn chiếm hời mà thôi.
Cãi nhau là chuyện nhà mình, nhưng hiện tại đang đứng trước mặt người ngoài, đương nhiên cô ấy không muốn Triệu Nam Thiên phải cúi đầu.
Tô Mục Tuyết hít sâu một hơi.
Cô thực sự không nhìn nổi nữa.
Không phải hôm qua tên Triệu Nam Thiên này còn rất khí khái sao?
Vì sao đứng trước mặt người phụ nữ tên Thư Trúc này anh lại không thể nhấc lên nổi chút tính tình nào?
Cô xoay người tiến vào toilet bên cạnh, đầu tiên là soi gương bổ trang trước, sau đó cô móc thỏi son Dior số lượng có hạn ra, không nhiều không ít, vừa vặn đè ép sắc son của Thư Trúc.
Sau đó cô mím môi soi gương chỉnh sửa đầu tóc.
Đợi khi cô lại đi ra khỏi phòng vệ sinh, cô hơi nhếch cằm, lại phối hợp với hai hàng lông mày dày, khí thế cả người như biến đổi hẳn.
Quần hoa đen phối hợp với tường màu xanh nhạt như càng tăng thêm sức mạnh, giày cao gót làm nổi bậc bắp chân thon dài thẳng tắp.
Theo tiếng gót giày đột ngột gõ vang trên hành lang, cô vừa xuất hiện đã hấp dẫn vô số ánh mắt!
Tô Mục Tuyết tập mãi thành quen, không chút để ý tới ánh mắt của người bên cạnh, cô mang theo túi đeo chéo trực tiếp đi về phía cửa phòng bệnh.
Triệu Nam Thiên sững sờ tại chỗ.
Tuy rằng khí chất là thứ tương đối khó đoán, chẳng qua hiển nhiên Tô Mục Tuyết là trường hợp đặc biệt.
Biên độ ánh mắt không cao không thấp, góc độ nhếch miệng phảng phất như đã được tính toán, thậm chí ngay cả khoảng cách mỗi một bước đi cũng đều vừa vặn.
Ưu nhã và cường thế đã không đủ để hình dung cô thời khắc này.
Triệu Nam Thiên còn nhớ rõ, trước đó khi lần đầu nhìn thấy cô lên sân khấu một cách kinh diễm như vậy, vẫn là trong lễ đính hôn kia.
Cứ việc nơi này không phải sân nhà của cô, nhưng cô vẫn có thể bá đạo tới kỳ cục!
Thôi Phong cũng sững sờ tại chỗ, đáy mắt thoáng qua một chút tham lam và dục vọng nóng bỏng.
Đối mặt với người phụ nữ như Tô Mục Tuyết, sợ rằng không có người nào có thể nhịn được.
Mặc dù anh ta che giấu rất tốt, chẳng qua hơi