Thấy Triệu Nam Thiên còn muốn nói gì, Thư Trúc ngắt lời anh: “Không cần giải thích, em biết anh là người sĩ diện hão, nhưng lúc này bệnh tình của dì quan trọng hơn.
Lẽ nào anh muốn vì mặt mũi của mình mà từ bỏ cơ hội tốt như vậy? Nếu như anh dám cự tuyệt thì đừng trách em coi thường anh!”
Triệu Nam Thiên vốn muốn nói gì đó, nhưng lời đến khóe miệng cuối cùng anh vẫn sửa lại, “Được rồi.”
Lúc hai người trở về, ánh mắt mọi người đều chiếu tới.
Thư Trúc hắng giọng, “Chị dâu, việc giải phẫu của dì cứ xếp vào thứ sáu tuần này đi.
Những mục cần chú ý trước phẫu thuật ngày mai em sẽ tới nói rõ ràng.”
Chị dâu thấy Triệu Nam Thiên không phản đối cũng chỉ đành gật đầu.
So sánh với mặt mũi của người trong nhà, việc phẫu thuật của mẹ chồng quan trọng hơn.
Thôi Phong lại cười lạnh một tiếng rất không hợp thời.
Sao anh ta có thể cam tâm từ bỏ cơ hội bỏ đá xuống giếng như vậy?
Dù sao thì người nhà họ Triệu cũng sẽ không nhận nhân tình của mình, thay vì làm người tốt còn không bằng triệt để giẫm nát mặt mũi Triệu Nam Thiên, chặt đứt chút khả năng cuối cùng giữa anh và Thư Trúc.
Thuận tiện để Tô Mục Tuyết biết, tên này là một kẻ thua, thua từ đầu tới cuối, ngay cả tư cách làm đối thủ của anh ta cũng không có!
Nghĩ vậy, anh ta không chút cố kỵ mở miệng, “Triệu Nam Thiên, tôi còn tưởng anh rất ghê gớm, kết quả không phải cuối cùng anh cũng phải cầu tôi sao? Nếu như anh tự mở miệng, tôi sẽ không nói gì.
Nhưng để một người phụ nữ mở miệng thay ngươi, anh thì tính là đàn ông gì?”
Những lời này phảng phất như một cái tát tàn nhẫn tát lên trên mặt Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên còn chưa có gì, chị dâu đã nóng nảy.
Chị ấy bày ra vẻ mặt không cam lòng.
Nếu không phải có anh cả đang kéo, chắc chắn chị ấy sẽ đi lên náo loạn một phen.
Thôi Phong lui về phía sau nửa bước, “Anh yên tâm, nể mặt Tiểu Tình, việc giải phẫu này tôi sẽ hỗ trợ.
Chẳng qua tôi cũng khuyên anh một câu, sau này cách xa cô ấy một chút!”
Nói xong Thôi Phong duỗi tay ôm lấy đầu vai Thư Trúc, “Phòng bệnh này tôi sẽ sắp xếp người khác phụ trách, sau này anh không nên tới nữa, chúng ta đi thôi.”
Khóe miệng Thư Trúc giật giật, hạ quyết tâm không mở miệng.
Tình cảm mấy năm không phải nói bỏ là có thể bỏ.
Thế nhưng nếu Triệu Nam Thiên không thể vượt qua cửa ải gia đình cô, tình cảm có sâu hơn nữa cũng có được gì?
Coi như đặt dấu chấm hết đi, sau này cô ta và anh sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.
Tô Mục Tuyết đã rất lâu không nói chuyện, nhưng vừa mở miệng đã nồng nặc mùi khói thuốc súng, “Nha, trai tài gái sắc, hai người thật đúng là xứng đôi!”
Nhìn như khen nhưng ý nói móc trong lời cô, mặc cho ai cũng có thể nghe được.
Thư Trúc lập tức trừng mắt lên, “Cô Tô, cô có ý gì?”
Thái độ làm người của Thôi Phong có thế nào đi