Triệu Nam Thiên giải thích, “Tôi đã nhảy, sau đó lại leo lên.
”
“Lừa đảo, tên dối trá khốn kiếp, anh là một kẻ nhu nhược!”
Tô Mục Tuyết rất muốn mắng chửi người, thế nhưng gia giáo tốt đẹp khiến từ ngữ của cô nghèo nàn vô cùng, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu như vậy.
Triệu Nam Thiên nhún nhún vai, “Sự thực chứng minh cho dù tôi có làm như vậy cô cũng sẽ không dễ chịu, hơn nữa cho dù tôi có nhảy xuống thật cũng chẳng sao cả.
”
Tô Mục Tuyết vốn không nghiêm túc nghe Triệu Nam Thiên nói, “Tên vô lại anh… tôi giết chết anh!”
Cô nhào tới, hai cánh tay điên cuồng đánh đấm lên người Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ có chút bất đắc dĩ nhìn về phía cô, “Cô đang muốn giết người hay đang gãi ngứa?”
“Tôi…”
Tô Mục Tuyết bị tức không nhẹ, cuối cùng cô há mồm cắn lấy đầu vai Triệu Nam Thiên.
Lực cắn không nhỏ.
Rất nhanh giữa răng môi cô đã truyền tới mùi máu tanh nhàn nhạt.
Thấy Triệu Nam Thiên không có phản ứng, cô lui về sau một bước, “Anh không đau?”
Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm ánh mắt cô, “Nếu làm như vậy có thể khiến cô thoải mái hơn một chút, tôi có thể nhịn đi.
”
Anh không thể không thừa nhận, Tô Mục Tuyết đúng là kẻ gây tai hoạ cấp bậc nữ thần.
Dù là lúc cô tức giận trông vẫn xinh đẹp tới kỳ cục.
Trái tim Tô Mục Tuyết mềm nhũn ra.
Kết quả khi cô thoáng nhìn tới ánh mắt Triệu Nam Thiên, bỗng có cảm giác buồn nôn.
Quả nhiên đàn ông đều là loại động vật suy tính bằng nửa người dưới, anh cũng không ngoại lệ!
“Khốn kiếp!”
Tô Mục Tuyết mắng một câu, sau đó giơ chân đá thẳng vào đũng quần anh.
Triệu Nam Thiên vừa ngăn cản, đồng thời trong miệng anh lại không nhịn được mắng lên: “Đuỵt mịa! Cô điên rồi sao?”
Anh thực sự không hiểu nổi người phụ nữ này, vì sao cô trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách vậy?
Tô Mục Tuyết cười lạnh, “Sao anh không chịu đựng nữa?”
Triệu Nam Thiên đen mặt, chịu cái đầu cô, cái đồ chơi này có thể chịu nổi sao?
Tô Mục Tuyết không bỏ qua, đá hết đá này tới đá khác, “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”
“Tô Mục Tuyết, nếu cô còn được đà lấn tới, ông đây sẽ không khách khí với cô nữa!”
Triệu Nam Thiên hơi mất kiên nhẫn, Nê Bồ Tát cũng có ba phần tức giận, anh lại không phải bùn nặn.
Tô Mục Tuyết ngửa mặt lên kêu