Nhà hàng Diamond - Thành phố Dạ Lan.
Liễu Khánh An nhìn người đàn ông lịch lãm, nho nhã trước mặt không có chút cảm xúc nào nhưng ngoài mặt vẫn phải cười tươi như hoa.
“Chào anh, tôi là Liễu Khánh An, hiện tại chưa có việc làm, anh biết đấy trong nhà tôi là con gái duy nhất của ba mẹ nên rất được yêu chiều, nếu như chúng ta tiến tới hôn nhân tôi hy vọng mình sẽ là công chúa bé nhỏ không phải làm bất cứ cái gì cả.
Hàng tháng chồng phải chu cấp tiền đầy đủ cho tôi, nào là tiền shopping, làm đẹp, du lịch, đi bar, ngoài ra tôi cũng thích siêu xe, anh cũng phải chu cấp cho tôi một chiếc.”
Liễu Khánh An không ngại ngùng nói ra yêu cầu của bản thân, người đàn ông đối diện vẫn chưa nói câu nào, nhìn cô gái ăn mặc diêm dúa, trang điểm đậm đến mức sắc mặt trắng bệch hơn cả người bệnh hắn chỉ điềm đạm nói: “Cô An, tôi là Châu Thiên Kỳ, giám đốc tập đoàn thời trang Châu Gia, hẳn cô đã biết về tôi?”
Liễu Khánh An gật đầu, trước khi đi xem mắt cô đã tìm hiểu rõ về đối phương, cũng tốn ít tiền để điều tra mẫu người lý tưởng của hắn.
Châu Thiên Kỳ này chỉ thích những cô gái điềm đạm đáng yêu hoặc đoan trang hiền thục.
Cho nên cô mới hóa trang thành một cô gái diêm dúa đi ngược với sở thích của hắn.
Để xem Châu Thiên Kỳ có đồng ý cuộc xem mắt này không.
Châu Thiên Kỳ nhìn cô gái nhỏ chỉ khẽ mỉm cười: “Mặc dù Châu Gia chưa đạt đến giới thượng lưu nhưng cũng là gia tộc giàu có trù phú, không quá kém cỏi, những điều mà cô An vừa nói tôi nghĩ mình có thể đáp ứng được.”
“Cái gì?” Liễu Khánh An sửng sốt, tên này có phải đi ngược với lẽ thường rồi không, đáng lẽ nên chê bai cô rồi tức giận bỏ đi mới đúng chứ.
Nhìn đôi mắt mở to long lanh của cô Châu Thiên Kỳ nói tiếp: “Lúc nhìn thấy ảnh của cô tôi đã thích cô rồi, cô An nếu muốn chúng ta có thể tiến tới hôn nhân cũng không sao.”
“Không, chuyện, chuyện này sao có thể…” Liễu Khánh An trăm tính ngàn tính cũng không nghĩ tới cảnh tượng này.
“Cô An sao vậy? Nếu gấp gáp quá chúng ta có thể tìm hiểu trước cũng được, tôi sẽ khiến cô hài lòng.” Châu Thiên Kỳ vẫn nho nhã, đàng hoàng nói, giọng điệu có vài phần chân thành, ánh mắt hiện lên ý cười.
Liễu Khánh An chỉ nghe mấy tiếng nổ bùm bùm trong đầu.
Xong rồi, toang thật rồi, ai mà có ngờ tới sẽ phát sinh chuyện này chứ, người đàn ông này đúng là khiến cô trở tay không kịp.
Liễu Khánh An cố gắng định thần lại nhìn người đàn ông cười điềm đạm: “Chuyện này có hơi đột ngột thì phải.”
“Có gì mà đột ngột, chúng ta xem mắt mục đích không phải là vậy sao?”
“Ý tôi không phải vậy, ý tôi là….”
“Soạt.” Liễu Khánh An chưa kịp nói hết câu mặt cô đã dính đầy nước, cốc nước trên bàn bị một bàn tay thon dài cầm lấy tạt thẳng vào mặt cô, phút chốc Liễu Khánh An đơ người tại chỗ.
Một giọng nói hùng hồn giận dữ vang lên: “Con hồ ly tinh chết tiệt, hóa ra là mày, mày dám cướp bạn trai tao sao? Nằm mơ đi, không có cửa đâu.”
Ai nấy trong nhà hàng đều ngỡ ngàng với cảnh tượng ở bàn bên này, theo thói quen bọn họ tò mò nhìn qua đây.
“Đánh ghen, là đánh ghen kìa?” Không biết giọng nói kích động của ai vang lên làm hiện trường bắt đầu xôn xao.
Châu Thiên Kỳ cũng sững sờ trong chốc lát lại nhìn người phụ nữ mặc váy cam nhạt không mời mà tới lạnh giọng nói: “Nhã Uyên, cô đang làm cái gì?”
“Anh Thiên Kỳ, rõ ràng chúng ta mới là một cặp, sao anh lại hẹn hò cùng cô ta, có phải cô ta đã dùng thủ đoạn quyến rũ anh hay không?” Phương Nhã Uyên đanh thép chất vấn người đàn ông mình thầm yêu bảy năm qua.
Châu Thiên Kỳ sắc mặt càng thêm khó coi: “Nhã Uyên, cô đừng có gây rối ở đây, cô An là vợ tương lai của tôi mong cô tôn trọng cô ấy.”
“Cái gì? Vợ tương lai?” Phương Nhã Uyên nghe người đàn ông nói hai mắt nổ đom đóm, nhìn Liễu Khánh An một cách dị hợm.
Mà cô cũng không thể ngờ thằng cha này lại đưa mình vào cục diện rối rắm, làm ơn đi, cô với hắn vừa nói chuyện được vài câu ở đâu ra thành vợ sắp cưới của hắn rồi hả.
Liễu Khánh An tính phản bác thì lúc này Phương Nhã Uyên đột nhiên nắm lấy tóc cô kéo mạnh một cái đồng thời lôi cô ra khỏi chiếc ghế, miệng liên tục kêu: “Hồ linh tinh, hôm nay tôi sẽ cho cô biết người nào nên đụng, người nào không nên đụng, dám cướp bạn trai của tôi cô cũng gan lắm, có biết tôi là ai không hả?”
Liễu Khánh An bị nắm tóc đau đớn, khuôn mặt càng thêm trắng bệch, cô phản kháng nhưng Phương Nhã Uyên lại càng nắm chặt hơn.
Châu Thiên Kỳ không thể ngồi yên lập tức đứng dậy muốn kéo Phương Nhã Uyên ra: “Nhã Uyên, cô đang làm cái gì vậy, đừng có mà quá đáng, mau buông cô ấy ra.”
Phương