Dương Ái Vân trong lòng càng thêm nghi hoặc: “Tại sao mẹ lại bắt cậu kết hôn, không phải cậu còn đang đi học sao?”
“Giám đốc Hàng là bạn của mẹ em, con gái của ông ta có tình cảm với em, ông ta nói chỉ cần em đồng ý cưới cô gái đó thì ông ta sẽ có cách cho em vào công ty.” Sầm Cảnh Đông rũ mắt nói.
“Trời đất ơi, cái chuyện ngược đời gì thế này, cậu đường đường là thiếu gia nhà họ Sầm muốn vào công ty là chuyện dễ như trở bàn tay, còn phải đi nhờ cậy vào một người dưng, mẹ cậu có bị gì không vậy?” Liễu Khánh An là người phản ứng đầu tiên.
Cô không hiểu tình hình nên cảm thấy phi logic, chỉ có Dương Ái Vân hiểu rõ nên giải thích: “Đến tận lúc này ông nội vẫn không để Cảnh Đông vào công ty, mẹ chồng tớ nhiều lần bàn bạc đều bị ông lấy cớ Cảnh Đông còn nhỏ, bà ấy sốt ruột nên muốn tìm mọi cách để con mình vào công ty.”
“Lại còn có chuyện này sao?” Liễu Khánh An không nghĩ nhà họ Sầm phức tạp như vậy, cũng may cô không dính dáng gì đến nhà này nếu không thì… Nghĩ đến đây trong đầu cô lại đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của người đàn ông, cô có chút hoảng sợ nhanh chóng lắc đầu.
Dương Ái Vân nhìn Sầm Cảnh Đông đang cúi mặt nói: “Yên tâm đi, còn có ông nội nữa một mình mẹ không quyết định được đâu.”
Nghe vậy Sầm Cảnh Đông mới ngẩng mặt lên, trong mắt chứa một tia hy vọng: “Chị, chị có thể nói với ông nội giúp em được không?”
“Sao cậu không trực tiếp nói với ông?” Dương Ái Vân hỏi.
“Mẹ em cho người canh chừng em không đến chỗ ông được, mẹ muốn tiền trảm hậu tấu, để em và cô gái kia đi đăng ký kết hôn trước mới nói với ông.” Sầm Cảnh Đông buồn rầu nói.
“Má ơi, sao lại có một người mẹ như thế.” Liễu Khánh An cảm thán thay cậu nhóc, cũng không biết nói gì hơn.
“Được rồi, tôi giúp cậu chuyện này, hôm nay tạm nghỉ đi, cậu có nơi nào muốn đi thì đến đó thư giãn một chút.” Dương Ái Vân nói.
Sầm Cảnh Đông lắc đầu: “Khó khăn lắm em mới đánh lừa được vệ sĩ đến đây, không thể đi đâu được nữa.”
Dương Ái Vân không biết bà Nhung đang nghĩ cái gì, cô nói: “Được rồi, vậy cậu vào phòng tự học đàn đi.”
Đánh đàn cũng có thể giải tỏa được nỗi lòng cho nên Dương Ái Vân để cậu nhóc không gian riêng.
Liễu Khánh An không khỏi cảm thán: “Nhà họ Sầm thật sự đáng sợ, Ái Vân, sao cậu có thể sống trong căn nhà đó chứ?”
“Vì yêu.” Dương Ái Vân trả lời, lại nở nụ cười chân thành, cô nhớ Đình của cô rồi, chỉ xa nhau có mấy tiếng thôi mà cứ ngỡ như mấy ngày, đúng thật là không thể nào xa anh một phút.
Liễu Khánh An nhìn bạn mình chìm đắm trong tình yêu chỉ cảm thán một câu: “Cậu đúng là mê mệt Sầm Cảnh Đình, mấy người yêu nhau nhưng cũng phải tém tém lại một chút, tôi còn là người độc thân đấy cô nương.”
“Rồi sẽ có một người đàn ông đến bên cạnh cậu làm cậu si mê thôi.” Dương Ái Vân như có như không bảo.
Liễu Khánh An lại vì câu nói của cô bạn mà nghĩ đến người nào đó, phút chốc ngẩn ngơ.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của Dương Ái Vân rung lên, nhìn thấy số lạ cô chần chừ một lát mới nghe máy: “Alo.”
“Xin chào Sầm thiếu phu nhân.” Một giọng nói nham nhở của người đàn ông vang lên trong điện thoại.
“Anh là ai?” Dương Ái Vân nhíu mày hỏi, trong lòng dấy lên sự bất an.
Người đàn ông chậm rãi nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là chồng cô, Sầm đại thiếu gia đang ở chỗ chúng tôi, vì vậy tôi muốn mời cô đến đây một chuyến.”
Nghe vậy sắc mặt của Dương Ái Vân trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “Chồng tôi ở chỗ các người? Ăn nói linh tinh.”
“Cô bật video call đi tôi sẽ cho cô thấy mặt chồng mình.” Người đàn ông dường như cũng lường trước được Dương Ái Vân sẽ hỏi điều này nên hắn không ngần ngại nói.
Cô muốn xác thực nên theo lời bọn họ bật video call, tức khắc trên màn hình hiện ra khuôn mặt của Sầm Cảnh Đình, đã vậy anh còn bị người trói vào một cái ghế gỗ, hai mắt nhắm nghiền không biết tình huống ra sao.
“Đình.” Dương Ái Vân kinh sợ gọi anh một tiếng, đồng thời cũng đứng bật dậy.
Người đàn ông không hề nhúc nhích làm cô sợ hãi không thôi, lúc này khuôn mặt của người đàn ông gọi điện cho cô lại xuất hiện, hắn ta dùng mặt nạ che chắn không lộ mặt, nhìn thấy cô bình thản nói: “Sầm thiếu phu nhân, cô đã nhìn thấy chồng mình rồi chứ, đừng nói tôi tìm người thay thế, chúng tôi không có nhiều tiền tìm người phẫu thuật thẩm mỹ đâu.”
“Tôi cho cô một tiếng, hãy đến vùng ngoại ô gần nội thành, còn nữa đừng nên báo cảnh sát hay ông già họ Sầm, người của tôi sẽ theo dõi nhất cử nhất động của cô, nếu cô có hành động gì bất thường thì chỉ có thể nhặt xác chồng mình mà thôi. Đúng rồi, cô đang ở nhà bạn phải không, tốt nhất cũng không nên kéo cô ta vào chuyện này, nếu không tôi không đảm bảo an toàn cho cô gái đó đâu.”
Nói xong lời này hắn nhe răng một cái rồi cúp máy không để cô nói thêm câu nào. Liễu Khánh An thấy sắc mặt cô kém cỏi thì hỏi: “Chuyện gì vậy Ái Vân?”
“Có người bắt Cảnh Đình đe dọa tớ, tớ phải gọi về nhà xác định một chút.” Dương Ái Vân không có thời gian giải thích nhiều,